Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2436: Cơm Chiên Trứng

Lúc này cô hoàn toàn từ bỏ ý niệm mua Trung tâm Huyền Vũ, giá thuê đã mắc như vậy rồi, mua lại là chuyện không thể nào, chí ít là cô không có tài lực này, Hiệp Hội Ma Pháp Sư cũng sẽ không bỏ ra một món tiền lớn chỉ để mở phân hội.

- Xin hỏi quý khách có muốn thuê không?

Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi.

Lam Khê hậm hực nói:

- Cái đó để ta suy tính một chút, không nóng vội.

- Được rồi.

Trên mặt nhân viên phục vụ lộ ra nụ cười hiểu rõ.

Lam Khê nói:

- Ta muốn ở đây thể nghiệm trước.

Nhân viên phục vụ giới thiệu:

- Được rồi, Trung tâm Huyền Vũ của chúng tôi có rất nhiều loại phòng, nếu như muốn thưởng thức toàn cảnh Thành Buôn Bán Sơn Hải thì có thể chọn một gian phòng xép....

- Tốt, vậy một gian phòng xép đi.

Lam Khê không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói.

- Vâng, mời đưa cho ta Văn Điệp Thông Quan.

Nhân viên phục vụ nói.

Lam Khê sửng sốt một chút, hỏi:

- A, Văn Điệp Thông Quan là cái gì?

Nhân viên phục vụ nói:

- Văn Điệp Thông Quan là giấy phép được cấp sau khi tiến vào Hải Quan và thanh toán Giá Thành Phí, nếu như không có Văn Điệp Thông Quan hay thẻ căn cước thì sẽ không được cho phép đi vào vương quốc Huyền Vũ.

Lam Khê nghe vậy lộ ra thần sắc xấu hổ, nàng là thi triển ma pháp không gian tiến vào Thành Buôn Bán, không đi qua Hải Quan.

- Quý khách không có à?

Nhân viên phục vụ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, cảnh giác nhìn chăm chú vào cô gái tóc bạc.

Lam Khê nghiêm mặt nói:

- Có, đương nhiên là có rồi, chỉ là ta không mang theo trên người, bạn của ta đang giữ nó, bây giờ ta sẽ đi lấy ngay.

- Được rồi, vậy quý khách có cần ta ký gửi đồ vật trên người không?

Nhân viên phục vụ hỏi.

- Không cần đâu.

Lam Khê lắc đầu, xoay người bước nhanh rời đi đại sảnh.

Cô rời khỏi Trung tâm Huyền Vũ, lẩm bẩm liên tục:

- Tại sao ở trọ mà cũng cần Văn Điệp Thông Quan gì gì đó chứ, thật là phiền toái mà.

Cô do dự có nên trở lại Hải Quan một chuyến để lấy Văn Điệp Thông Quan hay không, nhưng mà lại cảm thấy như vậy rất phiền phức.

- Thôi thôi, đi chỗ khác xem sao.

Lam Khê nói thầm một câu.

Nàng hỏi người qua đường mới biết ngoại trừ Trung tâm Huyền Vũ ra thì có thể ở trọ ở Tam Tinh Lâu, Lục Tinh Lâu, Cửu Tinh Lâu, v.v….

Thành Buôn Bán Sơn Hải phát triển với tốc độ rất nhanh, hấp dẫn rất nhiều du khách đến đây, chỉ có Tam Tinh Lâu và Trung Tâm Huyền Vũ thì không cách nào cung cấp đủ nơi dừng chân.

Vì vậy trong mấy tháng này, Hồ Tiên đã sắp xếp người xây thêm vài tòa nhà lầu mới, trong đó bao gồm Lục Tinh Lâu, Cửu Tinh Lâu, v.v… Hoàn cảnh dừng chân sẽ tốt hơn so với Tam Tinh Lâu nhưng vẫn thua Trung tâm Huyền Vũ, giá cả có cao có thấp.

Nửa giờ sau, cô gái tóc bạc đứng ở trước cửa Tam Tinh Lâu hoài nghi nhân sinh.

Lam Khê đen mặt chửi thầm một câu:

- Chết tiệt, vì sao nơi đây cũng cần Văn Điệp Thông Quan mới có thể ở lại chứ?

Cô mới vừa hỏi thăm nhân viên ở đây bằng cách nói bóng nói gió, lúc này mới biết được Văn Điệp Thông Quan là một loại giấy chứng nhận rất quan trọng ở trong vương quốc Huyền Vũ, rất nhiều chuyện cần dùng đến nó, có thể nói là không có Văn Điệp Thông Quan thì nửa bước khó đi.

- Hết cách rồi, trở về đăng ký rồi tính tiếp vậy.

Lam Khê thở dài, nhận mệnh đi về phía Sơn Hải Quan.

- Cộp cộp cộp ~~~





Hồ Tiên đi tới cửa phòng bếp, đôi mắt màu đỏ rực lóe sáng, nhìn Mục Lương mặc tạp dề đang bận rộn ở trong phòng bếp. Tiểu Mật và Diêu Nhi đứng bên cạnh hỗ trợ rửa và xử lý nguyên liệu nấu ăn.

- Chào buổi sáng.

Mục Lương quay đầu liếc nhìn cô gái đuôi hồ ly.

Hồ Tiên đong đưa cái đuôi, quyến rũ hỏi:

- Chào buổi sáng, hôm nay bữa sáng do ngươi làm à?

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ừm, ta đột nhiên muốn ăn cơm trứng (omurice - cơm trứng kiểu Nhật), các cô ấy không biết làm nên ta đành phải ra tay.

Khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Nhi ửng đỏ, mềm mại nói:

- Ta nhìn bệ hạ làm một lần là đã học được rồi, lần sau bệ hạ muốn ăn thì cứ gọi ta.

- Ừ ừ.

Tiểu Mật nghiêm mặt gật đầu.

Mục Lương bình thản nói:

- Cơm trứng không khó làm, chỉ cần xử lý trứng thật tốt là được.

- Vâng ~~~

Diêu Nhi và Tiểu Mật lên tiếng.

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên mang theo ý cười, quyến rũ nói:

- Mục Lương, tiệc trà xã giao đã định vào chiều mai, cử hành ở Trung tâm Huyền Vũ ở Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Tầng tám của Trung tâm Huyền Vũ trong Thành Buôn Bán Sơn Hải vẫn còn bỏ trống, cho nên cô gái đuôi hồ ly đã an bài nơi đó thành nơi tổ chức tiệc trà xã giao.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Đã biết, ta sẽ chừa thời gian trống vào chiều mai.

- Vậy là tốt rồi.

Hồ Tiên vươn tay vén tóc mai ra sau lỗ tai.

- Ngươi định tiệc trà xã giao vào ngày mai, thời gian có gấp gáp quá không?

Mục Lương xoa tay vào tạp dề, xoay người nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Không đâu, ta đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ rồi.

Mục Lương cầm xẻng xúc lên, hỏi:

- Vậy ngươi dự tính có bao nhiêu người được mời sẽ đến đó?

Hồ Tiên giải thích:

- Có lẽ là hơn chín phần, dạo gần đây có mấy chiếc phi thuyền vận chuyển bay qua lại giữa hai mảnh đại lục, khách mời có thể dễ dàng chạy đến đây.

- Ừm, vậy là tốt rồi.

Mục Lương mỉm cười gật đầu, rót trứng đã được đánh đều vào chảo.

- Xèo ~~~

Trứng vừa chạm mặt chảo lập tức ngưng kết, phát ra tiếng xèo xèo.

Tiểu Mật và Diêu Nhi chăm chú quan sát, không hề bỏ sót một động tác nào của Mục Lương.

- Thơm quá.

Mũi của Hồ Tiên khẽ giật.

Nửa giờ sau, dưới sự hỗ trợ của hai tiểu hầu gái, một phần cơm trứng được bưng lên bàn.

- Thơm quá đi!

Lúc này, Hi Bối Kỳ, Nguyệt Phi Nhan và những người khác lần lượt đi vào nhà ăn, ai nấy đều lập tức bị đĩa cơm trứng màu vàng kim trên bàn hấp dẫn, sau khi ngồi xuống đều hít một hơi thật sâu.

Nguyệt Thấm Lan thong thả ngồi xuống, ưu nhã nói:

- Thoạt nhìn rất ngon miệng, đây là do Mục Lương làm à?

- Sao ngươi lại đoán được thế?

Mục Lương cười hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Đoán thôi, tuy là nhóm của Tiểu Mật nấu ăn rất ngon nhưng mà vẫn còn kém xa ngươi.

- Ừ đúng rồi, bệ hạ làm món gì cũng là ngon nhất.

Đám người Tiểu Mật gật đầu nhận đồng.

Nhóm tiểu hầu gái từng được ăn các món do Mục Lương nấu, có thể nói là ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.

Hồ Tiên và những người khác dồn dập gật đầu nhận đồng, rất chờ mong mùi vị của món cơm trứng.

Mục Lương hơi nhướng mày, buồn cười nói:

- Nghe các ngươi nói như vậy, chẳng lẽ mọi người hy vọng sau này ta xuống bếp nhiều hơn à?

Tiểu Mật thanh thúy nói:

- Bệ hạ bận rộn như vậy, loại chuyện như xuống bếp này cứ giao cho chúng ta là được rồi.

- Khi nào ngươi rảnh rỗi thì có thể nấu vài món.

Nguyệt Thấm Lan che miệng khẽ cười nói.

Hồ Tiên và đám người Hi Bối Kỳ gật đầu nhận đồng, nhìn về phía Mục Lương với ánh mắt sáng quắc.

- Được thôi.

Mục Lương cười một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận