Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2316: Văn Tự Cổ Đại. Cửa Không Gian Truyền Tống

- Nếu vậy tại sao cha lại biết được đây là văn tự cổ đại?

Bạch Sương hỏi tới.

- Bên trong gia phả của vương thất chúng ta, hai trang đầu tiên được viết bằng chữ cổ giống hệt như trong tấm da thú này.

Quốc vương Hải Đinh giải thích.

- Nói như vậy, vương thất Hải Đinh chúng ta đã có lịch sử hơn một nghìn năm sao?

Bạch Sương kinh ngạc thốt lên.

Mai Đặc giơ tay lên đỡ trán, hỏi:

- Đến bây giờ ngươi mới biết được chuyện này à?

- Trước đây các ngươi đâu đề cập đến chuyện này, cho nên đương nhiên là ta không biết rồi.

Bạch Sương trợn trắng mắt.

Chân mày của Mai Đặc hơi co giật, hắn quay đầu nhìn cha mình, nghiêm mặt nói:

- Cha, ta nghĩ nên nghiêm tra việc này, cần phải biết được lai lịch rõ ràng của những món đồ ở đây.

- Ừm, mấy tên đạo tặc kia đâu rồi?

Quốc vương Hải Đinh chậm rãi gật đầu, ngước mắt nhìn về phía Kỵ Sĩ thông báo.

- Bẩm bệ hạ, bọn hắn đã bị bắt lại.

Kỵ Sĩ cung kính trả lời.

Quốc vương Hải Đinh trầm giọng ra lệnh:

- Dẫn tới đây đi.

- Vâng.

Kỵ Sĩ cung kính lên tiếng, đứng dậy rời đi chính điện.

Không bao lâu, Phó Kỵ Sĩ Trưởng tự mình áp giải hai gã đạo tặc đi vào chính điện, đá một cước vào đầu gối cả hai để bọn họ quỳ rạp xuống đất.

- Phanh ~~~

Hai đầu gối của Phất Thất nặng nề nện lên sàn nhà cứng rắn, nhìn về phía quốc vương Hải Đinh với sắc mặt khó coi.

Trong lòng hắn ta đang “thăm hỏi” Lai Vu tám trăm lần, nếu như không phải cô ta thì mình cũng sẽ không bị bắt.

Sau khi đám người Lai Vu đi ra khu mộ lớn, cô ta phân phó Phất Thất và một gã đạo tặc khác mang vài món vật bồi táng và hai tấm da thú sao chép văn tự cổ đại đi giao dịch, tốt nhất là có thể nhờ vào đó để biết rõ ràng chữ trên tấm bia đá nghĩa là gì.

Phất Thất cũng rất tò mò chữ viết trên tấm bia đá, cho nên mới đồng ý.

Chỉ là hắn ta không ngờ vừa mới bày sạp ở thành Tát Luận thì đã bị Phó Kỵ Sĩ Trưởng đi ngang qua nhận ra ký hiệu của vương thất, hắn ta thậm chí còn không có cơ hội phản kháng thì đã bị trói gô mang về cung điện.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng cung kính nói:

- Bệ hạ, bọn hắn chính là đạo tặc mà ta bắt được.

Mai Đặc đứng lên, cao giọng quát hỏi:

- Lá gan quả không nhỏ, dám buôn bán đồ đạc của vương thất! Mau thành thật khai báo, các ngươi lấy những thứ này từ đâu?

Phất Thất bĩu môi nói:

- Chúng ta đào được.

- Đào được?

Bạch Sương lạnh lùng giơ tay lên, một dòng nước lập tức bao trùm Phất Thất và gã đạo tặc bên cạnh, đứng lên, ánh mắt lạnh như băng, nói:

- Đào được như thế nào, nói rõ quá trình từ đầu đến đuôi, nếu không cẩn thận cái mạng của ngươi đấy!

- Ta nói, đừng giết ta!

Gã đạo tặc bên cạnh nghe vậy sắc mặt trắng bệch, lập tức hô to.

Trong đầu Phất Thất xoay chuyển vô số ý niệm, ăn ngay nói thật có lẽ còn giữ được mạng sống, hắn ta lại không tất yếu bảo thủ bí mật thay đám người Lai Vu, sống sót quan trọng hơn.

- Chúng ta lấy những vật này ở bên trong một khu mộ lớn.

Hắn ta trầm giọng nói.

Bạch Sương nghe vậy trợn tròn mắt, kinh ngạc chất vấn:

- Khu mộ lớn? Nói vậy nghĩa là các ngươi đào mộ của lão tổ chúng ta?

- Không phải, khu mộ này nằm bên ngoài thành.

Phất Thất vội vàng giải thích.

- Bên ngoài thành à, vậy thì chắc là không phải rồi.

Mai Đặc trầm giọng nói.

Mộ viên của vương thất Hải Đinh được xây ở trong thành Tát Luận, không có ở bên ngoài thành.

Quốc vương Hải Đinh lạnh giọng hỏi:

- Trừ những thứ này ra thì các ngươi còn lấy cái gì nữa?

- Có, nhưng tất cả đều do Lai Vu và những người khác cất giữ.

Phất Thất gật đầu nói.

- Lai Vu? Bọn hắn đang ở đâu?

Mai Đặc hỏi tới.

Phất Thất bĩu môi nói:

- Lúc này, chắc là cao chạy xa bay cả rồi, khi chúng ta bị bắt thì người mà Lai Vu phái tới giám sát chúng ta đã chứng kiến toàn bộ.

Hắn ta biết Lai Vu không tin tưởng mình, nhất định sẽ phái người đi theo để bí mật giám sát.

Quốc vương Hải Đinh nhìn về phía Phó Kỵ Sĩ Trưởng, lạnh lùng nói:

- Ngươi dẫn người đi tìm bọn hắn.

- Vâng!

Phó Kỵ Sĩ Trưởng nghiêm túc gật đầu, xoay người rời đi chính điện.

Quốc vương Hải Đinh suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:

- Mai Đặc, ngươi dẫn hắn ta đến mộ huyệt kia nhìn một chút.

- Vâng.

Mai Đặc đáp ứng một tiếng.

- Ta cũng đi nữa!

Bạch Sương vội vàng nói.

Quốc vương Hải Đinh ôn hòa đáp:

- Đi đi, cẩn thận một chút.

- Ta biết rồi.

Bạch Sương nhoẻn miệng cười, đi theo Mai Đặc rời khỏi chính điện.

Quốc vương Hải Đinh trầm tư nhìn thanh trường kiếm trước mặt, linh quang trong đầu chợt lóe lên, hắn nghĩ tới điều gì đó, vội vã đứng dậy rời đi chính điện.

………

Ly Nguyệt nhẹ nhàng đẩy ra cửa thư phòng rồi đi vào trong, nhìn thấy Mục Lương đang viết viết vẽ vẽ cái gì đó ở trên giấy, tò mò hỏi:

- Mục Lương, ngươi đang làm cái gì thế?

Mục Lương ngước mắt liếc nhìn cô, ôn hòa nói:

- Ta đang vẽ bản thiết kế của Cửa Không Gian Truyền Tống.

Ly Nguyệt sửng sốt, đôi môi hồng khẽ nhếch, kinh ngạc hỏi lại:

- Cửa Không Gian Truyền Tống?

Anh ôn hòa đáp:

- Ừm, Tiểu Huyền Vũ quá lớn, nếu có Cửa Không Gian Truyền Tống thì việc di chuyển sẽ thuận lợi hơn một chút.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lấp lóe, thanh thúy hỏi:

- Cửa Không Gian Truyền Tống mà ngươi nói chính là cánh cửa chỉ cần bước vào thì sẽ có thể tiến hành không gian truyền tống à?

- Đúng vậy, chính là như vậy.

Trong mắt Mục Lương lộ ra biểu cảm khen ngợi.

Đôi môi hồng của Ly Nguyệt khẽ nhếch:

- Thứ này có thể làm ra sao?

Mục Lương bình thản nói:

- Không biết, chẳng qua là ý tưởng ta chợt nghĩ tới thôi, hiện giờ vẫn cần phải nghiên cứu thêm, nếu muốn có kết quả trong khoảng thời gian ngắn thì hơi khó.

Anh nhớ tới tối lời nói của Hồ Tiên hôm qua, cô ấy than thở muốn ngủ lại ở cung điện mỗi đêm nhưng khu Trung Ương quá xa Thành Buôn Bán Sơn Hải, mỗi ngày làm xong việc thì trời đã tối, chạy tới chạy lui quá bất tiện.

Hồ Tiên còn phải thường xuyên đi đến mười hai tòa Vệ Thành để dò xét các Phố Buôn Bán, xử lý một ít đơn đặt hàng lớn, có đôi khi một ngày phải chạy qua lại giữa ba tòa Vệ Thành.

Mục Lương nghe được như thế, mới nhớ tới làm cửa truyền tống.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, dịu dàng khích lệ:

- Ngươi đã có thể làm được không gian truyền tống trận, vậy thì Cửa Không Gian Truyền Tống chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

- Đương nhiên rồi, ta cũng nghĩ như vậy.

Mục Lương cười một tiếng, nắm tay cô gái tóc trắng, cười hỏi:

- Ngươi tìm ta là có chuyện gì không?

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Ta vừa mới gặp chị Thấm Lan ở bên ngoài, chị ấy nhờ ta hỏi ngươi có muốn tới tham gia lễ bế mạc của đại hội thể dục thể thao vào ngày mai không?

Mục Lương lắc đầu, ôn hòa nói:

- Thật là không khéo, ngày mai ta phải ra biển một chuyến rồi.

- Ngươi có việc à?

Ly Nguyệt nghi ngờ hỏi.

Mục Lương giải thích:

- Hồ Tiên nhận được một tấm bản đồ chỉ dẫn tới một hòn đảo thần bí, nghe nói ở nơi đó có ma thú hiếm, ta muốn tới đó xem coi thực hư ra sao.

Nếu anh muốn tăng lên thực lực và năng lực của bản thân thì cần thu thập thú thuần dưỡng hoặc thực vật thuần dưỡng mới, cho nên vừa nghe tới ba chữ “ma thú hiếm” thì anh lập tức bị hấp dẫn.

- Ta đi cùng với ngươi.

Ly Nguyệt thanh thúy nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận