Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 256: Máu Của Ta Có Thể Giúp Ngươi Mạnh Hơn?

Cô rất muốn lớn tiếng nói cảm ơn, nhưng nhớ lại lời anh đã từng nói, quan hệ giữa hai người không cần phải nói cảm ơn.
- Ô?
Nguyệt Phi Nhan há to miệng, biểu cảm ngẩn ngơ, đây là tình huống như thế nào?
- Thích thì tốt.
Mục Lương giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu nữ.
- Ta, ta chỉ là quá kích động…
Ly Nguyệt đỏ mặt buông tay ra, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng Mục Lương.
Linh Khí cao cấp giúp thực lực của cô tăng cao, phối hợp Khôi Giáp U Linh, hoàn toàn có thể thử ám sát cường giả cấp 6.
- Nếu không ngươi lại kích động thêm một phát?
Mục Lương cười trêu ghẹo nói.
- Lần…lần sau đi.
Ly Nguyệt nói lắp hai tiếng, ôm trường cung quay đầu rồi chạy mất.
- Chỉ vậy đã đi rồi?
Mục Lương lớn tiếng trêu chọc một câu.
Sao nghĩ tới sau khi kêu lên câu đó, Ly Nguyệt trực tiếp ẩn thân.
- Chậc chậc !
Nguyệt Phi Nhan khẽ híp đôi mắt màu đỏ.
- Không nghỉ ngơi?
Mục Lương nhếch mày, tức giận nói:
- Vậy đi phòng làm việc với ta.
- Đầu ta choáng váng chân mềm, ta muốn đi nghỉ ngơi.
Nguyệt Phi Nhan bắt đầu biểu diễn.
Tay của cô ấn huyệt Thái Dương, dưới ánh mắt cười như không cười của Mục Lương, xoay người liền chạy.
- Ai, còn phải tiếp tục làm việc.
Mục Lương thở dài, tâm trạng lại rất sung sướng.
Anh phải về phòng làm việc chế tác quân nỏ, nghiệm chứng phỏng đoán lúc sáng của anh.
Giữa trưa.
Mễ Nặc ở trong phòng bếp bận rộn, trong nồi đun nước, bên trong còn có cà chua đã băm nhỏ.
- Ùng ục, ùng ục !
Nước đã sôi một lúc, cà chua cũng được nấu mềm.
Mễ Nặc vớt ra vỏ cà chua đang nổi phập phềnh trên mặt nước, dùng cái muỗng múc canh cà chua đưa đến bên miệng thổi thổi, nếm thử một ngụm.
- Cũng không biết có đủ chua hay không?
Nửa giờ trước, cô gái tai thỏ đi phòng làm việc hỏi cách làm mì chua cay.
Mục Lương nói cho cô, tinh túy của mì chua cay là ở vị chua và cay.
Bởi vì không có giấm, Mục Lương bảo cô gái tai thỏ dùng cà chua để thay thế.
Về phần vị cay, đương nhiên chỉ có thể là ớt cay, ở trong vườn gieo trồng đã sẵn có, vẫn là Mễ Nặc trước kia trong lúc lơ đãng trồng ra.
Mễ Nặc rửa sạch mấy trái ớt cay, thái lát rồi ném vào trong nồi nấu, nấu đến càng lâu càng cay.
- Ùng ục ! ùng ục !
- Hắt xì! Hắt vị!
Vị cay tỏa ra, Mễ Nặc không nhịn được đánh hai cái hắt xì.
- Cho nhiều ớt cay như vậy, món này thật sự ngon sao?
Cô nhăn lại cái mũi hoài nghi nói thầm.
Hi Bối Kỳ hưng phấn chạy tới phòng bếp, đầy mặt chờ mong hỏi:
- Mễ Nặc, mì chua cay có thể ăn chưa?
- Sắp xong rồi, chờ một chút.
Mễ Nặc cũng không quay đầu lại lên tiếng.
Cô đang nấu mỳ, nấu chín sau vớt vào trong chén, lại đổ canh chua cay vào, còn có thể thêm rau dưa và thịt mình thích vào.
- Được rồi.
Hi Bối Kỳ chẹp chẹp miệng, hai đuôi tóc đuôi ngựa vung vẩy tung tăng.
- Ngươi nghĩ đợi lát nữa nên xin lỗi như thế nào chưa?
Mễ Á xuất hiện ở sau lưng Hi Bối Kỳ.
Một câu khiến cho bé gái tóc vàng mất đi sự chú ý với mì chua cay.
- Tai mèo xấu bụng, không cần nhắc nhở ta.
Hi Bối Kỳ xụ mặt, nên tới vẫn là sẽ tới.
Cô nhìn chằm chằm nhà ăn, Mục Lương còn chưa tới.
Ngôn Băng, Ngải Lệ Na đã tới trước, đều nghi hoặc đánh giá bé gái tóc vàng, làm sao lại ủ rũ cụp đuôi?
- Cô ấy làm sao vậy?
Nguyệt Thấm Lam nhìn xuống bé gái tóc vàng, quan tâm hỏi:
- Chuyện gì khiến cho bé gái nhỏ không vui vậy?
Bé gái nhỏ? Thân thể Hi Bối Kỳ cứng đờ.
- Cô ấy đã hai mươi tuổi, không tính là bé gái nhỏ.
Mễ Á nhẹ như bông nói câu.
- Hả, hai mươi tuổi?
Các cô gái đều kinh ngạc ra tiếng, động tác nhất trí nhìn vào bé gái tóc vàng, trong đôi mắt toàn là tò mò.
- Tai mèo xấu xí, ngươi thật là phiền, đã nói là không cần nhắc tới tuổi của ta.
Hi Bối Kỳ phát điên nói, giương nanh múa vuốt nhào tới Mễ Á.
- Ta nói là lời nói thật.
Mễ Á bình tĩnh né tránh, trước sau không làm bé gái tóc vàng đụng tới nàng.
- Bé gái nhỏ này thật sự hai mươi tuổi?
Gương mặt mỹ miều của Nguyệt Thấm Lam có chút ngơ ngốc.
- Không giống, thoạt nhìn chỉ có mười bốn lăm tuổi.
Ngải Lỵ Na ngạc nhiên nói.
- Hừ, ta chỉ là còn chưa lớn lên.
Thân thể Hi Bối Kỳ cứng đờ, thay bản thân giải thích một câu.
- Bốn mươi tuổi mới tính là trưởng thành?
Mễ Á nhẹ như bông lại hỏi một câu.
Hi Bối Kỳ lần thứ hai phát điên:
- Ngươi tức chết ta, ta cắn chết ngươi.
- Xảy ra việc gì, vui vẻ như vậy?
Mục Lương cười ha hả đi vào nhà ăn.
Hi Bối Kỳ đang chạy vội cứng đờ thân thể, ngay sau đó ngoan ngoãn đứng yên, giống đứa bé mắc sai lầm.
- Các cô ấy đang chơi đùa, không có việc gì.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói. Mục Lương nghe vậy nhìn bé gái tóc vàng một cái, trong lòng có một tia suy đoán.
Anh tò mò hỏi:
- Lại bị trêu chọc tuổi?
Hi Bối Kỳ phồng miệng, trừng mắt con ngươi màu vàng kim liếc xéo cô gái tai mèo.
Mục Lương không nhịn được mà bật cười, hắn đây là đoán đúng rồi.
Tròng mắt Hi Bối Kỳ xoay chuyển, Mục Lương mỉm cười, đây là không giận mình rồi?
Cô lấy hết can đảm, trịnh trọng khom lưng hành lễ, ngữ khí thành khẩn xin lỗi:
- Mục Lương đại nhân, buổi sáng ta không nên vô lý đối với ngươi, xin hãy tha thứ sự lỗ mãng của ta.
- Hả?
Mục Lương chớp chớp mắt.
Anh sửng sốt trong chốc lát mới hiểu được, bé gái tóc vàng là lần nữa xin lỗi việc buổi sáng.
Mục Lương không thèm để ý xua xua tay nói:
- Ta nói không ngại, cho nên ngươi không cần để ở trong lòng.
Anh ở trong mắt người khác là keo kiệt như vậy sao?
- Thật vậy chăng?
Hi Bối Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, trong con ngươi màu vàng kim có sự hoài nghi.
- Ta không nói dối.
Mục Lương mỉm cười nói.
Nói thật, anh còn khá tò mò về ma cà rồng. Người thường bị uống máu sẽ không có phản ứng gì sao?
Tại sao ma cà rồng uống máu là có thể lấp đầy bụng đây?
Thậm chí còn có thể trở nên mạnh hơn?
Nếu không cần cắn người, Mục Lương cũng không ngại cho bé gái tóc vàng nếm thử chút máu.
Cuối cùng, cần người thí nghiệm mới biết được.
Mục Lương càng muốn nhìn thấy phản ứng của ma cà rồng khi uống máu.
Anh ngẫm nghĩ một lúc, hỏi:
- Máu của ta có thể cho ngươi mạnh lên?
- A !
Chưa kịp đi lấy bí dược chữa thương, cô bé tóc vàng đã hét to lên.
Xoát !
Đôi mắt của Hi Bối Kỳ đỏ như máu, đôi cánh ở sau lưng tung ra.
- Cái gì?
Mọi người bị dọa giật mình, vội vàng lùi lại phía sau vài bước.
Sắc mặt của Mục Lương nghiêm túc, không phải là máu của anh có vấn đề chứ?
Hi Bối Kỳ cắn môi dưới, sắc mặt ửng hồng, khí tức của thực lực cấp năm phát ra.
Sắc mặt của Vệ Ấu Lan trắng bệch, thực lực của nàng mới chỉ có cấp hai, không đỡ được khí tức của cấp năm.
Nguyệt Thấm Lan nghiêng người đứng che ở phía trước cô hầu gái, giúp tiêu tán khí tức.
Bây giờ, Vệ Ấu Lan mới thở phào, cảm kích nói:
- Cám ơn Nguyệt chủ đại nhân.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu một cái, lực chú ý vẫn đang ở trên người cô bé tóc vàng.
Mục Lương vừa muốn làm cái gì, lại phát hiện khí tức của Hi Bối Kỳ đang tăng lên.
Vốn là khí tức của cấp năm sơ cấp, sau đó lại tăng lên đến cấp năm trung cấp.
- Thực lực tăng lên rồi.
Đôi mắt đỏ rực của Mễ Á mở to.
Không đợi những người khác ngạc nhiên, khí tức của Hi Bối Kỳ lại tăng lên lần thứ hai, từ cấp năm trung cấp lên đến cấp năm cao cấp, cấp năm đỉnh phong.
- Cấp năm đỉnh phong!
Các cô gái khó tin trợn tròn mắt, chỉ thiếu một chút nữa là có thể bước vào cánh cửa cấp sáu rồi.
- Ồ?
Mục Lương ngạc nhiên nhìn Hi Bối Kỳ, nghiêm túc quan sát sự thay đổi của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận