Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3492: Đây là đang tư xuân đâu. (1 càng ). (length: 7723)

98, thuộc Hạ Giới, bên trong đế quốc Huyền Vũ.
Hoàng thành Trung Châu, trên tầng cao nhất của cung điện, Nguyệt Thấm Lam và những người khác đang yên tĩnh thưởng thức bữa sáng.
"Hôm nay món trứng tráng cà chua có hơi ngọt."
Hồ Tiên cất giọng mị hoặc nói.
Nguyệt Thấm Lam tao nhã lên tiếng: "Có phải đã đổi loại đường mới không? Độ ngọt cao hơn."
"Thưa nương nương, xin thứ lỗi, hôm nay gia vị đúng là đã đổi loại đường khác ạ."
Ba Phù áy náy trả lời.
Mấy tiểu hầu gái khi làm món trứng tráng cà chua thường sẽ thêm chút đường để tăng vị tươi ngon, đồng thời cũng có thể trung hòa bớt vị chua.
"Đó là loại đường gì vậy?"
Hồ Tiên nhã nhặn hỏi.
Ba Phù giải thích: "Đó là đường được chế biến từ mật hoa của Thánh Thụ ạ."
"Ồ, hoa của Thánh Thụ cũng có thể chế đường được sao?"
Hồ Tiên ngạc nhiên nói.
Ba Phù giọng nói trong trẻo đáp: "Dạ do Tinh Linh Thánh Thụ làm ra, hiện tại chỉ cung cấp riêng cho cung điện sử dụng thôi ạ."
Hồ Tiên dặn dò: "Sau này cứ giữ lại để làm đồ ngọt và nước đường nhé, đừng dùng cho món ăn."
"Vâng ạ."
Ba Phù ngoan ngoãn vâng lời.
Sibeqi nằm bò trên bàn, nhìn đồ ăn trong bát mà lên tiếng. Diêu Nhi ân cần hỏi: "Nương nương sao vậy ạ?"
Nguyệt Thấm Lam liếc nàng một cái, tao nhã nói: "Không cần để ý nàng ta, nàng đang nhớ nhung ai đó đấy."
Minol che miệng cười khúc khích, đôi tai thỏ mềm mại rung rung vài cái.
"Sao thế, các ngươi không nhớ hắn sao?"
Sibeqi ngẩng đầu lên, bĩu môi nói. "Hắn" trong miệng nàng, mọi người đều biết là ai.
Minol cụp đôi tai thỏ xuống, buồn rầu cắm đôi đũa vào chén sủi cảo tôm, thở dài: "Đương nhiên là nhớ rồi, không biết bây giờ hắn đang làm gì."
"Chỉ cần hắn bình an là được."
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Mộc Phân Thân của hắn vẫn còn ở đây, Tiểu Huyền Vũ và Thánh Thụ cũng không có gì bất thường, hắn chắc chắn sẽ không sao đâu."
Nguyệt Thấm Lam dịu dàng an ủi. Mộc Phân Thân của Mục Lương luôn ở tại đế quốc Huyền Vũ, bình thường cứ như một pho tượng gỗ ngơ ngác, được dùng để đảm bảo an toàn cho đế quốc. Sibeqi nghiến răng nói: "Hắn cứ lén lén lút lút bỏ đi, nếu ta biết thì nhất định sẽ bắt hắn mang Mộc Phân Thân theo."
Hồ Tiên ngước mắt, đôi con ngươi đỏ rực mang theo vẻ ưu tư, chậm rãi nói: "Cứ an tâm đi, đừng ngày nào cũng nghĩ nhiều vậy, chờ tin tức tốt là được."
"Ừm, hay là do chúng ta quá rảnh rỗi sao?"
Nguyệt Thấm Lam liếc mắt nhìn các nàng một cái.
Sibeqi bĩu môi đáp: "Đâu có rảnh rỗi chứ, ta còn phải để mắt tới Tiểu Ngọc Kỳ tu luyện nữa."
"Nàng còn nhỏ, nên cho nàng vui chơi đi."
Ly Nguyệt dịu giọng nói.
Sibeqi vẻ mặt nghiêm túc đáp: "Cái chỉ số IQ của nó sắp cao hơn cả ta rồi, hơn nữa nó chơi cả ngày tu luyện cả ngày, đã rất thoải mái rồi."
Ly Nguyệt nhớ lại lúc Mục Ngọc Kỳ chơi xếp hình, nửa tiếng đã ráp xong bộ xếp hình ba nghìn mảnh, trí thông minh của nó quả thật rất cao.
Sibeqi nghiêng đầu hỏi: "Nhắc tới cái này, Dĩnh Lưu Ly gần đây đang làm gì, ít khi thấy nàng ấy ghê?"
Ly Nguyệt nhức đầu nói: "Nàng ấy à, suốt ngày cứ ở lì cùng với đội U Linh Đặc Chủng Bộ Đội luận bàn thôi, tính hiếu thắng mạnh quá."
Sibeqi đôi mắt đẹp sáng lên, nói: "Quá tuyệt luôn ấy chứ, luận bàn cũng có thể tăng cường thực lực, còn có thể nâng cao trình độ chiến kỹ."
"Ngày nào cũng khiến cho bụi bặm cả người."
Ly Nguyệt cười khổ một tiếng.
Hồ Tiên cất giọng mị hoặc, nói: "Cứ để nàng ấy tự do đi, tăng thực lực thì cũng không phải là chuyện xấu."
"Ừm."
Ly Nguyệt khẽ gật đầu.
"Ta ăn no rồi."
Nguyệt Thấm Lam đặt chén đũa xuống, tao nhã lau miệng.
"Tỷ tỷ hôm nay có chuyện gì bận rộn sao?"
Minol nghiêng đầu hỏi.
"Phải đi họp với các vị quản lý của mười hai Đại Châu."
Nguyệt Thấm Lam tao nhã nói.
Hồ Tiên uyển chuyển đứng lên, cất giọng nói: "Đi làm việc thôi, ta cũng phải đi Thiên Hằng Tinh xem thử, bên đó lại kêu không có hàng."
Các nàng ăn xong điểm tâm rồi ai nấy rời đi làm việc, chỉ là trong lúc bận rộn, trong lòng vẫn luôn nghĩ về người đàn ông kia.
Tiên Giới, bên trong Vĩnh Hằng Chi Thành, Vĩnh Hằng Nội Đường.
Nhã Nhân tư thế lười biếng nằm trên chiếc giường mềm mại, thị nữ đứng bên cạnh lần lượt đút trái cây cho nàng ăn.
Mấy ngày nay tâm tình của nàng rất phức tạp, tại sao lại nảy sinh hảo cảm với Mục Lương, thậm chí còn có một cảm giác không thể kháng cự được.
"Hắn rốt cuộc có mị lực gì vậy chứ?"
Nhã Nhân nhẹ giọng tự nói. Nàng chỉ cần vừa nghĩ đến Mục Lương, tim không tự chủ được sẽ đập nhanh vài nhịp, và không thể nào sinh ra ác ý với hắn.
"Không thể nhìn thấu, giống như không thể nhìn thấu Vĩnh Hằng Chi Chủ vậy."
Nàng thở dài một tiếng.
"Đường chủ, Hằng Thiên Tông Chủ đến."
Người hầu gõ cửa điện.
Nhã Nhân miễn cưỡng nói: "Bảo hắn chờ ở Thiên Điện."
"Khó mà làm được, thời gian của ta rất quý giá."
Một giọng nói trầm thấp vang lên, Hằng Thiên Tông Chủ trực tiếp đẩy cửa điện bước vào. Hằng Thiên Tông Chủ là cường giả Chân Tiên cảnh viên mãn, là bạn cũ của Nhã Nhân, trước đây đều là thuộc hạ của Vĩnh Hằng Chi Chủ.
Hắn toàn thân mặc áo bào trắng tinh, chỉ có cổ và hai tay lộ ra ngoài, khuôn mặt nhìn rất trẻ trung, mái tóc dài màu vàng óng được cột gọn ra phía sau.
"Tìm ta có việc gì?"
Nhã Nhân trừng mắt nhìn người đàn ông kia.
Hằng Thiên Tông Chủ giọng điệu bình thường nói: "Nghe nói cảnh giới của ngươi đã khôi phục?"
"Tin tức của ngươi rất nhanh nhạy."
Nhã Nhân bĩu môi, giơ tay đuổi thị nữ ra ngoài.
Hằng Thiên Tông Chủ ngồi xuống bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Làm sao khôi phục được, không phải bản thể gặp vấn đề sao?"
Hắn và Nhã Nhân cộng sự hơn mấy triệu năm, cả hai đã quá quen thuộc với nhau.
Thần sắc Nhã Nhân trở nên nghiêm túc, nói: "Chuyện này có chút kỳ lạ, ta cũng không biết rõ ràng, ngươi đã tới rồi thì sẵn tiện giúp ta phân tích một chút."
"Nói thử xem."
Hằng Thiên Tông Chủ ra hiệu.
Nhã Nhân ngồi dậy, kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra sau khi gặp Mục Lương. Hằng Thiên Tông Chủ nhíu mày lắng nghe, thần tình trở nên nghiêm túc.
Hắn hỏi: "Ngươi cảm nhận được cảm giác quen thuộc từ trên người đối phương, nhưng lại không thể nhìn ra nguyên nhân là gì?"
"Đúng vậy."
Nhã Nhân gật đầu nói.
"Thậm chí không thể sinh ra ác ý với hắn?"
Hằng Thiên Tông Chủ hỏi lại một lần nữa.
"Ừm."
Nhã Nhân lên tiếng lần thứ hai.
Trong mắt nàng lộ ra vẻ mong chờ, hy vọng có thể nghe được đáp án từ Hằng Thiên Tông Chủ.
Hằng Thiên Tông Chủ đảo mắt suy tư, ngước lên nhìn thẳng vào mắt Nhã Nhân, chậm rãi mở miệng: "Ta cũng không biết."
". . ."
Nhã Nhân hít sâu một hơi, cố nhịn xuống sự thôi thúc muốn cho hắn một cái tát.
"Hắn đang ở đâu, ta đi gặp hắn một chút."
Hằng Thiên Tông Chủ hỏi.
"Không biết, lười suy tính vận mệnh của hắn, dù sao thì cũng không thể suy đoán ra được."
Nhã Nhân ngả người xuống chiếc giường mềm.
"Vậy ngươi cảm thấy hắn là bạn hay là thù?"
Hằng Thiên Tông Chủ hỏi tiếp.
Đôi mắt Nhã Nhân lóe lên, thản nhiên nói: "Chắc là bạn thôi, nếu không thì cũng sẽ không chữa lành vết thương cho ta."
"Khoảng cách để ngươi khôi phục đến trạng thái đỉnh cao còn kém xa lắm."
Hằng Thiên Tông Chủ lạnh lùng nói.
Nhã Nhân lại trừng mắt nhìn hắn, nghẹn giọng nói: "Ngươi cũng chưa khôi phục lại, đừng có mà nói ta."
Khi cả hai còn theo Vĩnh Hằng Chi Chủ, thực lực cảnh giới của họ còn cao hơn bây giờ rất nhiều, sau này vì một nguyên nhân không thể chống lại mà cảnh giới bị rớt xuống.
"Trước khi Vĩnh Hằng Chi Chủ trở lại, ta có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh cao."
Hằng Thiên Tông Chủ tự tin nói.
Nhã Nhân nghiêng đầu nói: "Ngươi chắc chắn Vĩnh Hằng Chi Chủ sẽ trở lại lắm sao?"
Hằng Thiên Tông Chủ nhấn mạnh từng chữ: "Đương nhiên, Vĩnh Hằng Chi Chủ nhất định sẽ Vĩnh Hằng Bất Hủ, sẽ trở lại."
"Hy vọng vậy, mọi người đều đang chờ Vĩnh Hằng Chi Chủ trở về."
Mắt Nhã Oánh lóe lên, trong lòng cũng tin chắc Vĩnh Hằng Chi Chủ vẫn còn tồn tại.
Ps: « 1 chương »: Đang viết phần 2. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận