Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 91: Man Thú Hoang Cổ (2)

Đại trưởng lão cố nén cảm giác hôn mê truyền tới từ cái đầu, miễn cưỡng nhếch mép một cái, nói:
- Mọi người Bộ lạc Nguyệt Đàm chúng ta đều bằng lòng nhập vào bộ lạc Thiên Thụ.
- Tốt, vậy Nguyệt Chủ đang ở đâu?
Trên mặt của Đạt Phổ lộ ra một tia vui mừng, xem ra nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa.
Hắn chỉ cần mang theo hai mẹ con Nguyệt Chủ, và người của bộ lạc Nguyệt Đàm đi về bộ lạc Thiên Thụ, là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
- Vị kia chính là Nguyệt Chủ.
Sắc mặt của đại trưởng lão xấu xí, nghiêng người chỉ một bóng người xinh đẹp đang đứng ở một nơi ít người trong đám người.
- Đi, chúng ta đi qua.
Đạt Phổ bỏ qua đại trưởng lão, dẫn đầu đi tới.
Nguyệt Chủ mới là mục tiêu chủ yếu của bọn họ, còn những người khác chỉ là râu ria.
Sắc mặt của Đại trưởng lão biến đổi, vì sao thái độ của đám người Đạt Phổ không giống với hắn nghĩ?
Dựa theo những gì thủ lĩnh bộ lạc Thiên Thụ trao đổi với hắn, Nguyệt Chủ bộ lạc Nguyệt Đàm chỉ là râu ria trong chuyện gia nhập vào bộ lạc Thiên Thụ.
Làm sao hiện tại thái độ của sứ giả lại tích cực như vậy đối với Nguyệt Chủ.
Lạnh nhạt đối với hắn như vậy.
- Nguyệt Chủ?
Đạt Phổ xuyên qua đoàn người, kinh ngạc nhìn người phụ nữ quyến rũ sắc mặt tái nhợt trước mắt.
- Ngươi là ai?
Nguyệt Chủ cảnh giác hơi híp mắt lại.
Bà từ trên người của người đàn ông trước mắt cảm nhận được khí tức nguy hiểm nồng nặc, đây có liên quan đến cấp bậc cường giả của hắn.
- Ta là Đạt Phổ, người của bộ lạc Thiên Thụ, lần này đến đây là nghênh tiếp Nguyệt Chủ trở về.
Đạt Phổ nói thẳng một mạch, cũng không có vòng vo.
Hắn nhìn ra Nguyệt Chủ không ổn, chắc là bị trọng thương.
Điều này khiến Đạt Phổ thực sự có vài phần kính trọng đối với đại trưởng lão, cư nhiên có thể làm cho bộ lạc thủ lĩnh Nguyệt Đàm bị thương, cũng khó trách người trong bộ lạc lại ra nghênh tiếp bọn họ.
Nguyệt Chủ bộ lạc Nguyệt Đàm mất đi chiến lực, thật đúng là không phải đối thủ của mấy người bọn họ.
- Nghênh tiếp? Là mang lão nương trở về làm công cụ sinh nước đúng không?
Khóe miệng của Nguyệt Chủ nhấc lên một tia châm chọc.
- Làm sao sẽ, Nguyệt Chủ đã hiểu lầm.
Con ngươi của Đạt Phổ co rụt lại, đứng yên tại chỗ liếc mắt đại trưởng lão một cái.
Hắn phát hiện có chút không đúng, thái độ của Nguyệt Chủ không giống như phối hợp, muốn gia nhập vào Bộ lạc Thiên Thụ bọn họ.
- Hiểu lầm bộ lạc Thiên Thụ các ngươi muốn huyết mạch lực lượng của ta?
Nguyệt Chủ cười nhạt, quấn vài lọn tóc bên tai.
Đạt Phổ nhất thời hiểu không đúng chỗ nào, Nguyệt Chủ đã biết rõ quyết định của bộ lạc Thiên Thụ đối với vị trí của bà.
Hắn đột nhiên có loại một xung động muốn tát chết đại trưởng lão, tên này lại dám tiết lộ ra ý đồ của thủ lĩnh.
- Nguyệt Chủ, theo chúng ta đi đến bộ lạc Thiên Thụ đi, thủ lĩnh rất xem trọng đối với ngươi.
Đạt Phổ nghiêm mặt nói.
Nếu ý đồ đã bị tiết lộ, làm sao cũng phải mang Nguyệt Chủ về.
- Muốn lão nương theo các ngươi trở về, vậy phải xem bản lãnh của các ngươi.
Nguyệt Chủ cắn răng, khí tức nhất thời lạnh xuống.
- Nguyệt Chủ, ngươi đang bị thương nặng, bây giờ ngươi không phải đối thủ của ta.
Con ngươi của Đạt Phổ co rụt lại, từ màu đen biến thành màu nâu.
Hắn là Dị Biến Giả có được sức mạnh của báo săn, tốc độ triển khai một ngày, chỉ bằng vào Nguyệt Chủ bây giờ, căn bản không chạm được góc áo của hắn.
- Không thử một chút, làm sao biết?
Nguyệt Chủ ngoài miệng không cam lòng yếu thế nói.
Trong lòng bà âm thầm lo lắng, Mục Lương này làm sao còn chưa tới, lão nương thực sự phải liều mạng sao?
- Mẹ.
Con ngươi màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan lóe ra ánh lửa, chuẩn bị tùy thời trợ giúp mẹ mình.
- Mau nhìn, nơi đó không phải có một ngọn núi đang di động sao?
Trong đám người, đột nhiên truyền đến một tiếng kinh ngạc.
- Gò núi đang di động, ngươi đang nói mớ gì vậy?
Có người chỉ vào mũi bác bỏ.
- Thật sự có gò núi đang di động.
Ngay sau đó, có người hoảng sợ hô to.
Đoàn người gây rối càng lớn, cũng làm cho Đạt Phổ, đám người Nguyệt Chủ chú ý, trong lúc nhất thời ý muốn đánh nhau không còn khốc liệt nữa.
- Bọn họ đang tranh cãi ầm ĩ cái gì vậy?
Sắc mặt của Đạt Phổ khó coi.
Hắn phát hiện nhiệm vụ lần này mang Nguyệt Chủ trở về, đến lúc đó Nguyệt Chủ không phối hợp, tin tưởng thủ lĩnh cũng sẽ vô cùng khổ não.
- Đại ca Đạt Đạt, Đạt Phổ.
Lợi Đinh hoảng hốt hô lên:
- Ngươi... Ngươi mau nhìn bên kia.
- Nhìn cái gì?
Đạt Phổ cau mày xoay người sang chỗ khác, ngẩng đầu nhìn lại.
Một ngọn núi cao gần trăm mét, đang di động về phía bộ lạc Nguyệt Đàm.
Con ngươi của Đạt Phổ co rút lại, thất thanh nói:
- Man thú, nơi đây làm sao sẽ xuất hiện một con man thú hoang cổ.
- Đại ca Đạt Phổ, chúng ta mau trốn đi!
Lợi Đinh nóng nảy lôi kéo Đạt Phổ, giống như muốn thoát thân phải có người có thực lực cường đại đi theo bên cạnh mới có thể sống sót.
- Ngao ô !
Gò núi di động rống to một tiếng, rồi di chuyển nhanh hơn.
- Không trốn được, tốc độ của nó nhanh hơn chúng ta.
Sắc mặt của Đạt Phổ tái nhợt.
Ngược lại, bây giờ, hắn không có lo lắng cho an toàn của mình.
Mặc dù man thú hoang cổ có hình thể to lớn, nhưng, hắn có thể né tránh trong phạm vi man thú hoang cổ giẫm đạp.
Chính là, lần này bộ lạc Nguyệt Đàm sắp xong đời rồi.
Đạt Phổ cười khổ, quay đầu nhìn về phía người bộ lạc Nguyệt Đàm.
Khóe mắt của hắn liếc qua, nhìn thấy hai người Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không động đậy.
- Nguyệt Chủ, ngươi mau trốn đi!
Giọng của Đạt Phổ trầm thấp khuyên nhủ.
Hắn cũng không có biện pháp giúp hai người tránh né giẫm đạp của man thú hoang cổ.
- Trốn?
Mặt của Nguyệt Chủ tái nhợt, bản thân đi lại đều rất khó khăn, làm sao thoát được.
Nguyệt Phi Nhan ngồi xổm trước người Nguyệt Chủ, lo lắng thúc giục:
- Mẹ, ngươi mau lên đây, ta cõng ngươi chạy.
- Phi Nhan, ngươi không cần lo cho ta.
Nguyệt Chủ chỉ vào hướng bên trái, hô:
- Ngươi chạy mau, không cần quay lại bộ lạc Nguyệt Đàm.
Cô gái tóc đỏ cõng bà, tuyệt đối không chạy nhanh được.
- Không được, ta sẽ không bỏ mẹ lại.
Nguyệt Phi Nhan nước mắt rưng rưng, hé miệng cố chấp nói:
- Mẹ không đi, ta cũng không đi.
- Bây giờ muốn đi, cũng đã muộn.
Đạt Phổ thở dài.
Toàn thân hắn căng thẳng, nhìn man thú hoang cổ cách bọn họ chỉ có mấy trăm mét.
- Chạy mau, hung thú đang tấn công Bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Người đội săn bắn đâu? Nhanh bảo bọn họ đi ngăn cản hung thú.
- Cút ngay, mau cút đi, để cho ta đi qua.
Phía cửa chính bộ lạc Nguyệt Đàm vô cùng hỗn loạn, tiếng hô, tiếng mắng chửi vọng ra.
- Nhanh, mau hơn chút nữa.
Vệ Cảnh gào thét.
Người của mười mấy đội săn bắn phi nước đại qua đây từ đằng xa.
Bọn họ muốn đi cứu Nguyệt Chủ, nhưng khoảng cách quá xa.
Trước kia là sợ người đội săn bắn đến bắt bọn họ, sau khi ra khỏi bộ lạc đứng từ xa quan sát, hiện tại, thành ra khoảng cách bọn họ chạy đi cứu Nguyệt Chủ dài dằng dặc.
- Dẫn ta đi, nhanh lên một chút dẫn ta đi.
Lúc này, đại trưởng lão sợ đến không nhúc nhích được, hai tay lay thành viên đội săn bắn bên người chạy như điên.
Bịch.
Không ai quản đại trưởng lão, còn bị người đẩy ngã trên mặt đất.
- Không muốn, ta còn chưa muốn chết, mau dẫn ta đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận