Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1858: Ta Vẫn Cảm Thấy Mình Nên Dùng Số Tiền Này Để Mua Nhà, Chỉ Cần Xài Hết Thì Sẽ Không Có Người Nhớ Thương Nữa, Ngươi Thấy Có Đúng Không?



Mục Lương không nói gì thêm nữa, cất bước vào Trung tâm Huyền Vũ, đại sảnh tại lầu một rất rộng rãi, hơi chút giống đại sảnh Trung tâm trên lưng Rùa Đen, cả hai đều rất “Tráng lệ”

Trên tường treo rất nhiều tranh thủy mặc, hoặc đen trắng hoặc màu sắc rực rỡ.

Trong đó có vài bức của Mễ Nặc, chúng được nàng vẽ trong lúc rảnh rỗi, còn lại đều là của Mục Lương và Tố Cẩm.

Đoạn thời gian khi Tố Cẩm ở khu Trung Ương, mỗi ngày nàng ấy đều vẽ một, hai bức tranh.

Khi rời đi cô ấy không mang theo gì cả, toàn bộ lưu tại trong kho hàng, hiện tại có một bộ phận được lấy ra treo ở nơi này.

Mục Lương nhìn lướt qua, rất hài lòng đối với giá cả niêm yết những bức vẽ này, nếu có người mua thì anh có thể kiếm được một món tiền lớn, không ai mua cũng có thể làm tác phẩm nghệ thuật, để trang trí cho thêm xa hoa huyền bí.

Anh chỉ vào một bức tường, dặn dò:

- Mặt tường này lại treo thêm một bức tranh, lấy bức Cửu Mã Truy Phong (chín con ngựa chạy nhanh) trong kho hàng cung điện ra treo lên đi.

- Vâng.

Bối Vi Nhân gật đầu đáp ứng.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương, không phải ngươi rất thích bức Cửu Mã Truy Phong kia sao?

- Thích nên mới có thể bán giá cao hơn, dù sao cũng là do ta vẽ, bán rồi thì vẽ lại một bức là được.

Mục Lương cười một tiếng.

Cửu Mã Truy Phong là một bức tranh thuỷ mặc dài bốn mét, cao hai mét, nếu được treo ở đại sảnh Trung tâm Huyền Vũ, chỉ cần có người tiến vào là có thể lập tức nhìn thấy nó.

- Ngươi nói có lý.

Ly Nguyệt cười khẽ vài tiếng.

Cô hiểu rõ đám quý tộc nơi đây có lòng hư vinh rất nặng, hy vọng có thể mua một ít đồ đạc có hơi thở nghệ thuật để phô hiển phẩm vị của mình, sớm muộn gì thì bức Cửu Mã Truy Phong sẽ có người mua đi.

Mục Lương xoay người đi vào Thang Vận Chuyển, sau khi đi dạo một vòng ở mỗi lầu, không phát hiện vấn đề nào quá lớn, vì vậy hắn chuẩn bị đến Văn phòng mua bán bất động sản ở Phố Buôn Bán một chuyến.

Văn Phòng Mua Bán Bất Động Sản là nơi chuyên bán nhà ở, tiếp tục được anh dùng cách gọi của kiếp trước.

……….

Khu Buôn Bán mới ở thành Y Lê.

Ở cổng vào số một, Áo Nhĩ Mạn kéo tay của chị gái, thấp giọng nói:

- Chị, chúng ta thật sự muốn mua nhà sao?

Áo Nhĩ Na liếc nhìn em gái, buồn cười nói:

- Không phải lúc trước ngươi nói muốn mua nhà sao?

Lúc ở Trân Bảo Lâu, chính Áo Nhĩ Mạn nói là có thể dùng tiền để mua nhà nên nàng mới quyết định bán thẻ vàng.

- Ta chỉ thuận miệng nói thôi mà.

Áo Nhĩ Mạn vừa nói vừa cảnh giác nhìn bốn phía, sợ hãi có người theo dõi các cô.

Hai chị em mặc quần áo kín kẽ từ đầu đến chân, ngoại trừ một đôi mắt và cánh tay thì những nơi khác đều bọc kín mít.

Áo Nhĩ Na buồn cười nói:

- Đừng nhìn nữa, chúng ta mặc như vậy thì ai có thể nhận ra chứ?

Áo Nhĩ Mạn cười không nổi, nghiêm túc nói:

- Không thể buông lỏng cảnh giác, ngày hôm qua nếu không phải nhờ có chị gái xinh đẹp cứu giúp thì chúng ta nhất định phải chết rồi.

Trong đầu cô hiện dáng vẻ mặc Khôi Giáp U Linh của Ly Nguyệt với tư thế hiên ngang nhanh chóng giải quyết toàn bộ đám người có ý định gây rắc rối hai chị em.

Áo Nhĩ Na vỗ vai em gái, trấn an nói:

- Bây giờ chúng ta đi vào khu Buôn Bán, nơi đây không cho phép ẩu đả và đánh nhau nên rất an toàn, ngươi yên tâm đi.

- Vâng.....

Áo Nhĩ Mạn mấp máy môi hồng, nắm tay chị gái đi vào Phố Buôn Bán, sau khi đi được một lúc thì mới không còn khẩn trương như trước nữa.

Áo Nhĩ Na nói:

- Ta vẫn cảm thấy mình nên dùng số tiền này để mua nhà, chỉ cần xài hết thì sẽ không có người nhớ thương nữa, ngươi thấy có đúng không?

- Chị, ngươi nói có lý, xài hết thì tốt rồi.

Đôi mắt đẹp của Áo Nhĩ Mạn sáng lên.

Cô lại do dự một chút, quay đầu nói:

- Nhưng chúng ta không cần thương lượng với mẹ sao?

Áo Nhĩ Na lắc đầu nói:

- Không cần, nói chỉ khiến mẹ lo lắng hơn thôi, khi nào chúng ta mua được nhà ở thì bảo mẹ dọn vào là được rồi.

- Đúng đúng, ngươi nói rất có lý.

Áo Nhĩ Mạn nghiêm mặt gật đầu.

- Đi thôi, bây giờ chúng ta đến Văn Phòng Mua Bán Bất Động Sản.

Áo Nhĩ Na thanh thúy nói.

- Đi thôi, đi thôi!

Áo Nhĩ Mạn hào hứng đi về phía trước.

Hai người đã làm việc ở khu Buôn Bán lâu như vậy, tự nhiên biết Văn Phòng Mua Bán Bất Động Sản ở đâu, cứ đi dọc theo con đường phía trước, vòng qua Khu dân cư là đến nơi.

Văn phòng mua bán bất động sản là một tòa nhà nhỏ ba tầng nằm sát bên cạnh Khu dân cư, cách Trung tâm Huyền Vũ cũng không xa.

Áo Nhĩ Mạn và Áo Nhĩ Na đi đến nơi, trước mặt là một cái mô hình khổng lồ, đó là mô hình của khu Buôn Bán mới, bên trong bày biện rõ ràng từng khu vực, hơn nữa để cho mọi người dễ dàng nhận ra, các tòa nhà lầu dùng để bán đều được nhuộm thành màu hồng.

Lúc này, trong Văn Phòng chỉ có vài nhân viên công tác, thoạt nhìn có chút rảnh rỗi.

Nhân viên công tác thấy có người đi vào thì lập tức tiến lên nghênh đón, bình tĩnh hỏi:

- Hai vị tới đây để mua phòng sao?

- Đúng vậy, chúng ta muốn mua nhà.

Áo Nhĩ Na nghiêm mặt nói.

Nhân viên này nghe vậy sửng sốt một chút, lén lút quan sát trang phục của hai chị em, trong lòng có chút hoài nghi, nhìn cả hai không giống như là đến mua nhà, trông giống như là tới cướp bóc hơn.

- Được, mời qua bên này.

Nam nhân viên lễ phép hỏi:

- Cả hai có yêu cầu gì về phòng ở không? Ví dụ như mấy người ở? Mấy phòng mấy sảnh? Tầng trệt có yêu cầu gì không?

- Ba người ở, hai phòng ngủ một phòng khách chắc đủ rồi, chúng ta không có yêu cầu đặc biệt về tầng trệt.

Áo Nhĩ Na suy nghĩ một chút rồi trả lời.

- Ba người ở à, có người già sao?

Nhân viên phục vụ tiếp tục hỏi thăm.

- Có.

Áo Nhĩ Na đáp lại.

Nhân viên này đề nghị:

- Nếu như vậy thì ta kiến nghị mua lầu một, dù sao gia đình các ngươi có người già, nếu ở tại lầu một thì không cần phải leo cầu thang, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Áo Nhĩ Mạn vội vàng gật đầu nhận đồng, nói:

- Có lý, vậy thì mua lầu một đi.

- Vậy chúng ta mua lầu một.

Áo Nhĩ Na suy nghĩ một chút, cũng biết nam nhân viên nói đúng.

Tuổi tác của mẹ đã cao, trước đó còn sinh bệnh, ở lầu một vẫn tốt hơn.

- Nhà hai phòng ngủ một phòng khách tại lầu một có ba loại hình, giả cả sẽ khác nhau, các ngươi có thể nhìn hình ảnh.

Nhân viên này lấy ra vài tờ giấy, mặt trên là hình ảnh ba kiểu nhà.

Áo Nhĩ Mạn và chị gái tiến lên trước, nhìn hồi lâu nhưng vẫn không hiểu được.

Nam nhân viên giải thích:

- Nơi này là cửa ra vào, cái này là phòng ngủ, bên cạnh cũng là phòng ngủ, mỗi phòng đều có một cái cửa sổ, bên này là phòng bếp và phòng tắm...

- Hóa ra là như vậy, chúng ta hiểu rồi.

Lúc này, Áo Nhĩ Na và em gái mới hiểu ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận