Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1725: Quả Là Một Cô Gái Tận Chức Tận Trách



Mục Lương chớp mắt, anh biết rõ quốc vương Lan Lư Ba đang nói dối nhưng tạm thời không có cách nào vạch trần đối phương, tiếp tục hỏi:

- Vậy khi nào thì có hàng lại?

Quốc vương Lan Lư Ba nói với vẻ mặt hắn không hề thay đổi:

- Sản lượng Thép Tím rất ít, có lẽ phải đợi sang năm sau mới có.

Đại Kỵ Sĩ trưởng và công tước Mạch Tang âm thầm liếc nhau, cả hai đều im lặng nhìn quốc vương nhà mình nói dối không chớp mắt, rõ ràng là trong kho hàng còn rất nhiều Thép Tím chất thành đống.

Dù Thép Tím trong kho hàng đã bán hết thì bọn họ cũng có thể đến khu mỏ quặng để khai thác khoáng sản Thép Tím, chỉ cần một, hai tháng là đã có thể xuất hàng một nhóm Thép Tím mới rồi.

- Phải chờ tận một năm sau à, vậy thật là đáng tiếc.

Trên mặt Mục Lương lộ vẻ tiếc nuối.

- Nếu không có chuyện khác thì mời các hạ trở về đi.

Quốc vương Lan Lư Ba chắp tay sau lưng nói.

Mục Lương cũng không tức giận, nhàn nhạt nói:

- Chờ mong các hạ đến tham quan thành Huyền Vũ của chúng ta.

Quốc vương Lan Lư Ba không có trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn đối phương.

Mục Lương nhún vai, hơi chuyển động suy nghĩ, khống chế trọng lực bao trùm Ly Nguyệt và cô gái tai mèo, tiếp đó mang theo hai người phóng lên không trung rồi bay về phía ngoài thành.

Lan Lư Ba nhìn chăm chú ba người bay trên không trung, hỏi với thần sắc ngưng trọng:

- Đến tột cùng thì hắn ta đã thi triển ma pháp gì?

- Có khi nào là ma pháp hệ không gian không?

Công tước Mạch Tang suy đoán.

Lúc trước Mục Lương đột nhiên xuất hiện sau lưng quốc vương, với kiến thức và vốn hiểu biết của hắn, điều đó chỉ có thể giải thích bằng ma pháp hệ không gian.

Đại Kỵ Sĩ trưởng lắc đầu, phân tích:

- Không giống cho lắm, hiện tại hắn có thể dẫn người bay lên, ma pháp hệ Phong hoặc ma pháp hệ Thổ về trọng lực cũng có thể làm được.

Công tước Mạch Tang thở dài một tiếng, kiêng kị nói:

- Người này không đơn giản, ta không thể nhìn thấu hắn.

- Bệ hạ, ngài cảm thấy đối phương như thế nào?

Đại Kỵ Sĩ trưởng thử dò xét.

- Ừ, năng lực quỷ dị một chút mà thôi, không có gì phải sợ cả.

Quốc vương Lan Lư Ba đen mặt nói.

- Vâng...!

Đại Kỵ Sĩ trưởng buông mắt xuống, đáy mắt chợt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Quốc vương Lan Lư Ba nhìn Đại Kỵ Sĩ trưởng, ra lệnh:

- Ngươi phái người ra bên ngoài thành thám thính kỹ càng về thành Huyền Vũ.

- Tuân mệnh.

Đại Kỵ Sĩ trưởng đưa tay đặt trước ngực, khom lưng hành lễ kỵ sĩ.

Hắn nhìn thoáng qua mấy cái rương trên mặt đất, mang theo sự tò mò mà xoay người rời đi.

Quốc vương Lan Lư Ba tiếp tục nói:

- Mạch Tang, truyền mệnh lệnh của ta, nghiêm cấm bán Thép Tím cho thành Huyền Vũ.

- Vâng.

Công tước Mạch Tang cung kính gật đầu.

Quốc vương Lan Lư Ba đảo mắt một vòng, nói:

- Cũng nên lưu ý người ở Chợ Đen một chút, đừng khiến ta phải thất vọng.

- Ta hiểu rõ.

Cảm xúc trên mặt của công tước Mạch Tang lập tức trở nên nghiêm túc.

Trong thành Y Lê, ngoại trừ hai nhà thương hội và Chợ Giao Dịch là có thể buôn bán công khai thì vẫn còn một số Chợ Đen hoạt động ngầm.

Chợ Đen là nơi chuyên giao dịch một vài vật phẩm vi phạm lệnh cấm hay tang vật muốn thủ tiêu, cũng có một lượng Thép Tím nhỏ lưu thông ở nơi này.

Công tước Mạch Tang xoay người rời đi, các quý tộc khác cũng đều hành lễ cáo lui.

Lúc này lực chú ý của quốc vương Lan Lư Ba mới đặt ở trên vài cái rương gỗ kia, hắn trầm ngâm trong chốc lát sau đó gọi Kỵ Sĩ chuyển tất cả về cung điện.

……….

Vù vù vù ~~~

Trên bầu trời thành Y Lê, Mục Lương mang theo Ly Nguyệt và Mễ Á bay về phía thành Huyền Vũ.

Hai cô gái nhìn xuống mặt đất thành Y Lê, nhìn thấy từng hàng kiến trúc và đường đi lớn nhỏ không đồng đều, mật độ phòng ốc còn cao hơn cả thành Tát Luận.

- Chúng ta bay cao như vậy rồi mà vẫn còn có thể ngửi được mùi thối.

Mễ Á cau mày nói.

- Không khí nơi này thật sự rất tệ.

Ly Nguyệt nhíu mày, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, tầm nhìn cũng bị hạn chế rất nhiều.

- Vậy thì các ngươi nhích lại gần thêm chút nữa.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, hai cô gái nghe lời áp sát vào anh.

Anh thi triển Lĩnh Vực Sinh Mệnh bao phủ hai cô gái, tinh lọc không khí xung quanh, rồi gia tăng tốc độ, chẳng mấy chốc đã bay ra bầu trời thành Y Lê, lướt qua Xóm Nghèo ở ngoài thành, rời đi màn khói bụi làm cho người ta hít thở không thông.

Ánh nắng mặt trời lại tưới xuống ba người, bên dưới là biển cả và đảo.

Ly Nguyệt cúi đầu nhìn về phía mặt biển, lanh mắt phát hiện cái gì đó, vội lên tiếng:

- Mục Lương, có một chiếc thuyền đang đến gần Tiểu Huyền Vũ.

Khóe môi của Mục Lương giương lên, mỉm cười nói:

- Xem ra việc tuyên truyền trước đây của chúng ta vẫn có ích.

Anh khống chế trọng lực, mang theo hai cô gái bay về phía Sơn Hải Quan, nhìn thấy Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan đang đứng trên tường thành.

- Các ngươi đã về rồi.

Nguyệt Thấm Lan đi lên trước chào đón.

- Ừ, chúng ta đã tìm hiểu được một chút tình huống ở đó.

Mục Lương gật đầu, sau đó hỏi:

- Có người vào thành chưa?

- Chưa đâu, nhưng cũng nhanh thôi.

Hồ Tiên ưu nhã nói.

Ly Nguyệt nói khẽ:

- Khi chúng ta trở về thì thấy có một chiếc thuyền đang đến gần, lúc này chắc nhóm du khách đầu tiên sắp tới rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Có cần phái người đến thành Y Lê tuyên truyền một chút không?

Mục Lương gật đầu nói:

- Ừ, Mễ Á đi cùng đi, ngươi có chút hiểu biết về thành Y Lê, nếu gặp chuyện thì có thể ứng đối một chút.

- Vâng.

Mễ Á mím môi, không ngờ nàng vừa mới trở về thì lại phải đi đến nơi chướng khí mịt mù kia.

- Ta đi sắp xếp

Nguyệt Thấm Lan xoay người thướt tha rời đi.

Bây giờ có Ong Thợ, nàng qua lại Sơn Hải Quan và khu Trung Ương chỉ cần mười phút mà thôi.

Báo chí tuyên truyền đã in xong, chỉ cần phái người đến thành Y Lê và phân phát là được.

Tiếp đó cho người đến quán rượu hoặc quán trà và bàn tán về thành Huyền Vũ, chủ yếu là bằng hình thức “trải nghiệm của bản thân” để nêu lên những chỗ tốt của thành Huyền Vũ.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm những chuyện này, cho nên việc sắp xếp không khó, chỉ là cần thời gian để tin tức truyền bá ra ngoài.

Nguyệt Thấm Lan lẩm bẩm điều gì đó:

- Vốn dĩ dự định để Tuyết Cơ đi làm chuyện này, nhưng dạo gần đây cô ấy và chị Thấm Di vẫn luôn bận rộn quay chụp phim mới, cho nên chỉ có thể để nhóm của Ti Toa Lệ đi.

Tuyết Cơ và Nguyệt Thấm Di si mê quay phim điện ảnh, các cô đã lập mục tiêu trong vòng một tháng phải quay chụp bốn bộ phim điện ảnh, trước mắt thì tiến độ chỉ mới được một phần ba.

Nguyệt Thấm Lan rời đi, Mục Lương và Hồ Tiên còn lưu lại ở Sơn Hải Quan.

- Đại An Ti đâu rồi?

Mục Lương hỏi.

Hồ Tiên quyến rũ đáp:

- Đi Huyền Không Các rồi, cô ấy lo lắng có người gây sự cho nên đã đến xem trước.

- Ừ, quả là một cô gái tận chức tận trách.

Mục Lương nói với giọng rõ ràng.

Hồ Tiên dựa lưng vào tường thành, hỏi:

- Khi ta tới thì nghe Đại An Ti nói rằng trong thành Y Lê cũng có người của Hắc Phượng Hoàng, vậy chúng ta có cần phái người đi điều tra một chút không?

Mục Lương suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Ly Nguyệt, ngươi sắp xếp người đi thăm dò đi.

- Vâng.

Ly Nguyệt lên tiếng, xoay người đi đến Phòng Liên Lạc Sơn Hải Quan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận