Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1372: Rốt Cuộc Thì Nơi Này Là Chỗ Nào?



Hống hống hống….

Rùa Đen tiếp tục bơi ra bên ngoài, Kỳ Lân ở Ngoại Thành chịu trách nhiệm thu hút sấm sét trên bầu trời, nhân tiện cường hóa bản thân.

Ào ào ào....

Sắc mặt của Lôi Đức tái nhợt, hắn hoảng sợ nhìn chăm chú Rùa Đen càng ngày càng đến gần.

Lúc này, đám hải tặc hoàn toàn không thể kiểm soát được hướng di chuyển của con thuyền, ngày càng bị đẩy ra xa một cách thụ động bởi dòng nước do Rùa Đen di chuyển.

- Thật là đáng sợ, có khi nào thuyền sẽ lật không?

- Chẳng lẽ chúng ta sẽ chết ở chỗ này sao?

-.....

Khuôn mặt của đám hải tặc đều rất khó coi, giống như bọn hắn đã nhìn thấy ngày chết của chính mình.

Lôi Đức không có tâm trạng quở mắng thuộc hạ, rốt cuộc việc mà hắn quan tâm nhất hiện giờ chính là liệu hắn có thể sống sót hay không.

Đồng tử của Dã Phó giãn ra, hắn vừa phát hiện trên lưng Rùa Đen có tường thành.

Hắn hoảng sợ nói:

- Lão đại, trên lưng ma thú có kiến trúc!!

- Cái gì?

Lôi Đức ngẩng đầu nhìn lại.

- Thật sự có kiến trúc!!

Các hải tặc kinh ngạc kêu lên.

-...

Lôi Đức chấn động, hai mắt hắn mở to, khiếp sợ tới mức không thể nói nên lời.

Hai con thuyền lớn đột ngột bị đẩy cách xa kênh Sương Mù mười mấy cây số, từ đầu đến cuối vẫn luôn áp sát Tiểu Huyền Vũ.

- Quá tốt rồi, thuyền không có bị lật.....

Các hải tặc vội vàng thở phào nhẹ nhõm.

- Các ngươi vui vẻ quá sớm rồi.

Khóe mắt của Dã Phó co giật, đầu thú cực lớn cúi thấp xuống làm cho mọi người trên thuyền không dám nhúc nhích.

Vù vù vù….

Hơi thở của Rùa Đen khiến hai con thuyền lớn lắc lư liên tục.

Lộc cộc...

Lôi Đức chật vật nuốt nước bọt, hắn không dám thở mạnh vì sợ sẽ bị Rùa Đen chú ý.

Nếu như bị nó cắn một cái, hai con thuyền lớn này còn chưa đủ để nó nhét kẽ răng.

Hống hống hống….

Rùa Đen há mồm gầm một tiếng, cái miệng to tướng của nó còn lớn hơn cả một ngọn núi khiến sắc mặt của đám hải tặc càng khó coi hơn.

Trên người bọn hắn dính đầy nước bọt, nhớp nháp, rất là ghê tởm.

-... Chúng ta sẽ chết sao?

Môi của Dã Phó run rẩy.

- A, thành thật xin lỗi.

Một giọng nói trong trẻo vang lên ở trên đầu mọi người.

Cơ thể của Lôi Đức run rẩy, hắn ngước mắt lên, lập tức thấy được Mục Lương và những người khác đang đứng trên đầu cự thú.

- Có người!!

Đám hải tặc lại kinh ngạc thốt lên một lần nữa.

Mục Lương lạnh lùng nhìn xuống, nói:

- Vì để xin lỗi, các ngươi có thể lên đây nghỉ ngơi một chút.

Bạch Sương nghe vậy thì nhíu mày lại, nhắc nhở:

- Mục Lương các hạ, đám người này là hải tặc.

- Không sao đâu, ta có chừng mực.

Mục Lương nói không chút để ý, thứ hắn muốn là một ít tình báo.

- Tùy ngươi thôi.

Bạch Sương kiều hừ một tiếng.

Trong lòng cô cũng hiểu rõ, đối phương là hải tặc thì thế nào, bọn hắn cũng không thể gây tổn thất gì cho thành Huyền Vũ.

- Chuyện này.... Tốt thôi.

Lôi Đức há to miệng, hắn nhìn hai con thuyền nhầy nhụa, thế là đành phải gật đầu.

Hắn không dám không đồng ý.

………..

Rùa Đen ngừng di chuyển.

Lôi Đức ra lệnh hai con thuyền lớn bơi quanh Rùa Đen, tìm kiếm chỗ đi lên.

Phó Dã khàn giọng nói:

- Lão đại, người kia nói rằng phải đi lên từ Huyền Không Các, nhưng Huyền Không Các ở nơi nào?

Trước khi rời đi, Mục Lương bảo bọn hắn đến Huyền Không Các của thành Huyền Vũ, người ở nơi đó sẽ tiếp đãi bọn hắn.

- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?

Lôi Đức liếc đối phương một cái.

-...Ha ha!

Phó Dã cười gượng vài tiếng.

Lôi Đức trầm mặt, đưa tay lau nước miếng nhớp nháp trên mặt, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.

Trong lòng của hắn rất nghi ngờ, kẻ nào có thể sống trên lưng một con ma thú biển to lớn như vậy, và tại sao bọn họ lại có thể đi ra kênh Sương Mù?

Trong đầu hắn có vô số suy nghĩ, nhưng căn bản không thể tìm ra một lời giải thích hợp lý nào cả.

Hai con thuyền lớn di chuyển quanh Tiểu Huyền Vũ, đám hải tặc trên thuyền ngẩng đầu nhìn tường thành cao vút, hai chân đều bủn rủn đứng không vững.

- Con ma thú biển này quá lớn rồi!

Đám hải tặc sợ hãi nói, khí tức do Rùa Đen tản mát ra khiến cho ai nấy đều hãi hùng khiếp vía.

- Lão đại, tìm được rồi! Ta nhìn thấy nơi có viết Huyền Không Các!!

Trên cột buồm, tên hải tặc chịu trách nhiệm quan sát kích động hô to.

Lôi Đức quay đầu nhìn lại, xa xa đã nhìn thấy Huyền Không Các khí khái và rộng rãi, cách mặt nước hơn mười mấy thước.

Bên trên cứ điểm có ba chữ to với nét chữ rồng bay phượng múa: Huyền Không Các.

- Cho thuyền tiến tới đó, chú ý an toàn.

Lôi Đức ra lệnh.

- Vâng.

Đám hải tặc đáp lại, điều khiển hai con thuyền tới gần và từ từ cập bến.

Nửa giờ sau, Lôi Đức, Dã Phó và một đám hải tặc xuống thuyền lớn, mọi người ngẩng đầu nhìn bậc thang dẫn đến Huyền Không Các rồi sững sờ.

- Rốt cuộc thì nơi này là chỗ nào?

Lôi Đức tự lẩm bẩm.

- Lão đại, chúng ta muốn đi lên đó sao?

Dã Phó quay đầu hỏi ý kiến.

- Đương nhiên là đi lên rồi.

Lôi Đức cắn răng nói.

Hắn muốn biết ma thú biển trước mắt là chuyện gì, cũng muốn biết bên trong kênh Sương Mù có bộ dáng như thế nào.

Hắn bước lên một bước, hai mắt vẫn luôn nhìn bốn phía, quan sát hoàn cảnh nơi đây.

- Lão đại, hình như nơi này không đơn giản...

Dã Phó thấp giọng nói.

Lôi Đức dừng bước, quay đầu dặn dò:

- Tất cả cẩn thận một chút, không được gây chuyện, nghe rõ không hả?

- Rõ!!

Đám hải tặc gật đầu liên tục.

Không cần Lôi Đức nhắc nhở thì bọn hắn cũng biết không thể gây chuyện ở đây, vì mọi người đã được chứng kiến sự lợi hại của Rùa Đen, ai còn có gan dám gây sự nữa?

Đám hải tặc đi tới trước Huyền Không Các, Nguyệt Thấm Lan và Đại An Ti, Tán Viêm đã đợi sẵn.

Nguyệt Thấm Lan tiến lên phía trước, ưu nhã chào hỏi:

- Xin chào các hạ.

- Xin chào.

Lôi Đức co giật khóe miệng, có chút không quen cách chào hỏi nho nhã như vậy.

- Xin lỗi, tính khí của Thánh Thú có chút cổ quái, làm bẩn các ngươi rồi.

Nguyệt Thấm Lan nói xin lỗi nhưng trên mặt cô lại không có chút thành ý nào, cũng không tính toán đề cập đến việc rửa sạch thuyền cho bọn hắn.

- Không sao, chuyện nhỏ mà thôi.

Lôi Đức lắc đầu nói.

Hắn không cảm thấy người phụ nữ trước mắt dễ trêu chọc, hắn nhớ kỹ đối phương là một trong những người đứng trên đầu Rùa Đen, rõ ràng là cô ta có thân phận không tầm thường.

Nguyệt Thấm Lan đưa tay ra hiệu Huyền Không Các ở sau lưng, ưu nhã nói:

- Các ngươi có thể tiến vào thành nghỉ ngơi một chút.

- Được.

Lôi Đức lên tiếng, ánh mắt bị thu hút bởi dung mạo xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan.

- Mời mọi người đi theo ta.

Nguyệt Thấm Lan xoay người, yêu kiều đi về phía Huyền Không Các.

Đại An Ti lộ ra thần tình nghiêm túc mà nhìn chằm chằm nhóm hải tặc đang tới gần, đề phòng bọn hắn có cử động khác thường.

- Đúng rồi, nếu mọi người muốn đi vào Phố Buôn Bán thì phải đăng ký tin tức và giao nộp Giá Thành Phí, chính là một viên tinh thạch ma thú cấp 3.

Nguyệt Thấm Lan xoay người lại ưu nhã nói.

Bọn người Lôi Đức sửng sốt một chút, đi vào thành còn phải tốn tinh thạch ma thú?

Đám hải tặc còn chưa kịp bày tỏ sự bất mãn của mình thì Nguyệt Thấm Lan đã tiếp tục nói:

- Nhưng chúng ta đã khiến các ngươi biến thành như vậy, cho nên lần này không thu Giá Thành Phí, chỉ cần đăng ký tin tức là có thể đi vào.

Lôi Đức co giật khóe miệng, đành phải nuốt lời phàn nàn vào bụng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận