Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1674: Không, Ngươi Là Ma Quỷ, Buông Tha Ta Đi



Trong thư phòng, Mục Lương lắng nghe Ly Nguyệt báo cáo tiến triển nhiệm vụ.

- Ngoại trừ tên Ma Pháp Sư hệ tinh thần kia thì người của Hắc Sa đều đã bị bắt.

Ly Nguyệt nói khẽ:

- Có Ngôn Băng và Mễ Á ra tay, tên Ma Pháp Sư hệ tinh thần kia sẽ không thể trốn thoát được.

Mục Lương gật đầu nói:

- Ừ, ngươi phân phó A Đát Trúc đi thẩm vấn đi, tốt nhất là đào ra được phương thức liên lạc với Hắc Ma Pháp Sư.

Sớm muộn gì thì Hắc Phượng Hoàng sẽ đến xử lý phản đồ, mà tên Hắc Ma Pháp Sư liên hệ với Hắc Sa rất có thể là người của Hắc Phượng Hoàng.

- Vâng.

Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu.

Cộc cộc cộc ~~~

- Mục Lương.

Cửa thư phòng bị gõ vang, giọng nói của Mễ Á truyền vào thư phòng.

- Vào đi.

Mục Lương dịu dàng đáp lại.

Cót két...

Cô gái tai mèo đẩy cửa phòng ra và xách Quỳ Lâm Nại đi vào trong, gật đầu với Ly Nguyệt rồi nói:

- Thành chủ đại nhân, ta đã bắt được Ma Pháp Sư hệ tinh thần.

Mục Lương nhìn về phía Quỳ Lâm Nại, bình tĩnh nói:

- Làm cô ta tỉnh lại đi.

- Vâng. -

Mễ Á vươn tay nhéo người Quỳ Lâm Nại, lực đạo càng ngày càng lớn.

Hai mắt của Quỳ Lâm Nại vẫn nhắm chặt, nhưng hàng lông mi cong vút lại không ngừng run rẩy.

Mục Lương đạm mạc nói:

- Nếu còn giả vờ ngất thì chém một nhát đi.

Lông mày của Mễ Á lông nhíu lại, vung tay lên muốn tát cho Quỳ Lâm Nại một cái.

Trong lòng Quỳ Lâm Nại oán thầm, cô ta đen mặt vội vàng mở mắt ra.

Khi cô ta tới tầng tám thì đã tỉnh lại rồi, chỉ là không biết nên làm gì với tình huống trước mắt cho nên vẫn luôn giả vờ bất tỉnh.

Cô ta nhìn về phía Mục Lương, sau khi thấy bộ dạng của anh thì không khỏi sửng sốt, tại sao đối phương lại trẻ tuổi như vậy?.

- Ngươi chính là thành chủ thành Huyền Vũ sao?

Quỳ Lâm Nại kinh ngạc thốt lên.

Mục Lương khẽ cười một tiếng, bình tĩnh nói:

- Thật trăm phần trăm.

…………

Quỳ Lâm Nại kinh ngạc thốt lên:

- Mọi người đều nói thành chủ thành Huyền Vũ rất mạnh mẽ, ngươi còn trẻ như vậy, chẳng lẽ những lời đồn đại bên ngoài đều là giả sao?

Trong suy nghĩ của cô ta, người đứng đầu một thành trẻ tuổi nhất cũng trên năm mươi, bên ngoài còn truyền thành chủ thành Huyền Vũ đánh bại Kỵ Sĩ trưởng và công tước, như vậy tuổi tác cũng phải lớn hơn nữa.

- Như thế nào, người bên ngoài đều nói ta rất già à?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Ly Nguyệt nói khẽ:

- Đó là vì bọn họ không hiểu ngươi.

- Đúng vậy.

Mễ Á tán đồng gật đầu.

Quỳ Lâm Nại há to miệng, thì ra lời đồn nói thành chủ thành Huyền Vũ già lọm khọm lại là giả.

Sắc mặt cô ta trắng bệch hỏi:

- Các ngươi bắt ta tới đây là muốn làm gì?

Mục Lương hơi nghiêng đầu, cười nhạt một tiếng:

- Thú vị đấy, ngươi bắt người của thành Huyền Vũ, bây giờ lại hỏi ta muốn làm gì?

Quỳ Lâm Nại tỉnh táo phân tích:

- Ta chỉ bắt một người bình thường mà thôi, chắc không đến mức khiến đại nhân hao tâm tổn trí bắt ta chứ?

Mễ Á lườm nàng ta một cái, bình tĩnh nói:

- Duy Lệ Á là Hải Yêu, chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta không biết sao?

-...

Quỳ Lâm Nại yên lặng, kế hoạch trong lòng không thành.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Ta tương đối tò mò phương pháp tu luyện của Ma Pháp Sư hệ tinh thần.

Học Viện Ma Pháp thành Huyền Vũ vẫn còn thiết sót về phương diện dạy dỗ ma pháp hệ tinh thần, điều này cần phải được bổ sung.

Ma Pháp Sư hệ tinh thần rất hiếm hoi, rất khó tìm được lão sư thích hợp.

- A, ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?

Quỳ Lâm Nại lạnh lùng cười một tiếng.

Ly Nguyệt hờ hững nói:

- Mục Lương, không cần nói nhảm với cô ta nữa, đưa đi Ngục Giam nếm một trăm lẻ tám cực hình, chắc chắn cô ta sẽ chịu mở miệng.

Đôi mắt màu đỏ của Mễ Á híp lại, bình tĩnh nói:

- Không cần nếm một trăm lẻ tám cực hình, ta bảo đảm chưa tới ba loại hình phạt thì cô ta đã khóc lóc cầu xin rồi.

Nụ cười lạnh trên mặt Quỳ Lâm Nại cứng lại, lúc này cô không cười nổi nữa.

- Ngươi suy nghĩ một chút, dùng dao cùn chậm rãi cứa da của ngươi, lại dùng kim châm đâm vào xương thịt, giội lên dầu nóng hoặc nước ớt, cái loại cảm giác này...

Mễ Á chậm rãi nêu ví dụ, rồi lộ ra một nụ cười vô hại, bình tĩnh nói:

- Hoặc chém tay chân bỏ vào trong vạc, lại rót phân và nước tiểu vào, dùng cơ thể của ngươi để dưỡng giòi bọ….

- Được rồi, vậy thì dẫn đi thôi.

Mục Lương rũ mắt nói.

- Không muốn!

Quỳ Lâm Nại thét lên, sắc mặt tái nhợt như bột mì.

Cơ thể cô ta không ngừng run rẩy, sự sợ hãi chiếm giữ toàn bộ tinh thần, trong đầu đều là hình phạt mà cô gái tai mèo vừa nói, không tài nào xóa bỏ được.

Mễ Á bình tĩnh nói:

- Ngươi không cần miễn cưỡng, thể nghiệm một trăm lẻ tám cực hình trước rồi nói cũng không muộn.

- Không, ngươi là ma quỷ, buông tha ta đi.

Hai mắt Quỳ Lâm Nại ứa lệ, cơ thể run rẩy. Cô đã bị phong ấn tinh thần lực và ma lực, lúc này không khác gì một người bình thường.

- Vậy thì nói hết ra những gì mà ngươi biết đi.

Mễ Á hài lòng gật đầu.

- Được, ta nói.

Quỳ Lâm Nại vội vàng gật đầu.

Mục Lương phất tay nói:

- Dẫn đi, nếu không phối hợp thì dùng cực hình.

- Không không không, ta nhất định sẽ phối hợp.

Quỳ Lâm Nại vội vàng hô.

- Vậy thì xem biểu hiện của ngươi.

Mễ Á kìm nén không cho khoé môi cong lên, mang theo Quỳ Lâm Nại rời đi thư phòng.

Cô muốn đi tìm Diêu Nhi, cùng cô bé thẩm vấn Quỳ Lâm Nại.

Sau khi Mễ Á rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại Mục Lương và cô gái tóc bạc.

Mục Lương nhìn Ly Nguyệt, ôn hòa nói:

- Dạo gần đây thực lực không có tiến bộ à.

- Ừ, xem ra ta đã đến bình cảnh rồi.

Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu.

Ngày thường cô ăn quả Tinh Thần và uống trà tinh thần, bây giờ đã là cường giả cấp 6 cao cấp, muốn đột phá cấp 6 đỉnh phong là chuyện không dễ dàng.

Mục Lương trấn an:

- Đừng nóng vội, đây là một quá trình tích lũy lâu dài.

- Ừ, ta hiểu mà.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại, chợt nhớ tới cái gì đó, khẽ nói:

- Nghe Ny Cát Sa nói ngày mai cô ấy sẽ phải rời đi thành Huyền Vũ để đến vương quốc Tây Hoa?

Sau nhiều ngày chuẩn bị, phi thuyền vận chuyển mới đã sẵn sàng cất cánh và sẽ khởi hành đến vương quốc Tây Hoa vào ngày mai.

- Ừ, ngươi luyến tiếc cô ấy sao?

Mục Lương nói rồi nắm tay cô gái tóc bạc.

- Không, đâu phải là cô ấy sẽ không trở lại chứ.

Gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Cũng đúng, khi nào hoàn thành mở rộng thị trường thì cô ấy sẽ trở về thôi.

- Ta có chuyện cần ngươi đi làm.

Anh tiếp tục nói.

- Ngươi nói đi.

Ly Nguyệt gật đầu nói.

Mục Lương nói với giọng rõ ràng:

- Ta cần ngươi giúp ta tìm kiếm một nhóm người, ta muốn thành lập Bộ Đội Đặc Chủng Ám Ảnh (Bóng Tối).

- Ngươi có yêu cầu gì về nhân sự không?

Ly Nguyệt suy tư một lúc rồi lên tiếng hỏi.

- Dựa theo tiêu chuẩn như đội ám sát U Linh là được.

Mục Lương giải thích.

Ly Nguyệt lại hỏi:

- Vậy ngươi cần bao nhiêu người?

Mục Lương giơ một bàn tay lên, mảnh vảy của Thú Ám Ảnh chỉ đủ để chế tác năm bộ khôi giáp Ám Ảnh, nhiều hơn nữa lại phải đi nhổ mảnh vảy trên người Thú Ám Ảnh.

- Được.

Ly Nguyệt đáp ứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận