Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 288: Thị Lực Của Mắt Chim Ưng

- Trả phòng.
Hai người quay trở lại đại sảnh, trả lại chìa khoá cho Bách Biến Ma Nữ.
- Vâng, hoan nghênh lần sau trở lại.
Bách Biến Ma Nữ tiếp nhận chìa khoá cười dịu dàng, vẫy tay chào tạm biệt.
Trở lại?
Đạt Tư, Ngõa Nhĩ Cam liếc nhau, yên lặng quay đầu đi ra phía ngoài.
Hơn mười phút sau, hai người xuyên qua Huyền Không Các và Thiên Môn Lâu, thuận lợi trở về mặt đất.
- Đi, đi đến Thành Phi Điểu .
Ngõa Nhĩ Cam ngẩng đầu nhìn về phía Thành Phi Điểu cách ngàn mét phía trước, đã hơn nửa năm không tới.
Thành Huyền Vũ, trong thành chủ phủ.
Mễ Á, Hy Bối Kỳ hai người đang thu dọn hành lý.
- Chị, không ở thêm vài ngày sao?
Mễ Nặc nắm lấy tay của chị mình, bên trong con mắt màu xanh lam tràn đầy luyến tiếc.
Hy Bối Kỳ mím môi, trong lòng cũng suy nghĩ nên ở thêm vài ngày cũng tốt.
Cô len lén nhìn phía Mục Lương, thầm than một tiếng, giọt máu của anh trong cơ thể cô vẫn còn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết.
- Thời gian cấp bách, chờ ta xử lý xong chuyện của mình sẽ tới tìm ngươi.
Mễ Á nhẹ giọng nói.
- Vâng.
Tai thỏ màu xanh của Mễ Nặc cụp xuống, trong lòng sa sút.
- Chia tay chỉ vì lần gặp lại tiếp theo.
Mục Lương xoa xoa đầu của cô gái tai thỏ.
- Chia tay chỉ vì lần gặp mặt tiếp theo.
Mễ Nặc lặp lại câu Mục Lương vừa nói.
- Rất hay.
Hai mắt của Hy Bối Kỳ sáng lên, lộ ra răng mèo.
Mễ Á vươn tay ôm em gái vào trong ngực, không ngừng nói:
- Ngươi ở Thành Huyền Vũ ngoan ngoãn chờ ta.
- Ừm, chị ở bên ngoài phải cẩn thận an toàn.
Mễ Nặc dùng lỗ tai cọ vào khuôn mặt của cô gái tai mèo.
- Ta biết rồi.
Mễ Á nghiêm túc gật đầu.
- Đã thu dọn đủ rồi sao?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
- Chắc đủ rồi.
Ánh mắt của Mễ Á né tránh.
Cô cảm thấy rất không thú vị, nhất là nhìn thấy bao da thú bên chân, bên trong đựng đều là hạt giống, là mua thiếu của Mục Lương.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, gõ xuống cái trán của Mễ Nặc một cái, khẽ cười nói:
- Sao không đưa cho chị ngươi chút thức ăn.
- A, ta đã quên.
Khuôn mặt của Mễ Nặc đỏ lên.
Mễ Á chỉ vào mười một cái túi, bên trong đều chứa hạt giống.
- Đi lấy chút cà chua và thịt khô.
Mục Lương nhéo lỗ tai cô gái tai thỏ một cái.
- Vâng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Mễ Á hiện lên một vệt ửng đỏ, cúi đầu chạy vào phòng bếp.
- Mấy thứ đó không cần đâu.
Mễ Á mím môi một cái, càng thêm ngượng ngùng.
- Như vậy Mễ Nặc sẽ yên tâm hơn một chút.
Mục Lương cười nhạt.
Một lát sau, cô gái tai thỏ mang theo một cái thùng gỗ đi ra.
Trong thùng gỗ có cải trắng, lá khoai lang, còn có hơn mười trái cà chua màu đỏ, bên dưới còn có thịt và vài món ăn khác.
- Chị, mấy thứ này đều cho ngươi.
Mễ Nặc đặt thùng gỗ xuống.
Cô lại xoay người đi tìm đến một cái túi vải lớn, cất tất cả rau xanh vào trong túi vải.
- Những thứ này rất dễ bị dập, nên sẽ đặt ở phía trên, còn khoai lang có thể chịu được va chạm nên sẽ ở phía dưới cùng.
Cô lải nhải liên tục, đặt khoai lang ở cuối túi, lại bỏ vào thịt khô, rau xanh đặt ở phía trên cùng.
- Gia vị phải giữ cho khô, khoai lang chiên cũng thế, phải cẩn thận cất kỹ.
Mễ Nặc cho gia vị vào một cái hộp gỗ nhỏ, đưa cho chị mình, dặn dò:
- Đã biết.
Mễ Á mở túi ra, cho hộp gỗ nhỏ vào.
Mục Lương lại hỏi:
- Sao không có lá trà Tinh Thần?
- Được à?
Mễ Nặc mừng rỡ trừng lớn đôi mắt màu lam.
- Ừm, được chứ.
Mục Lương mỉm cười gật đầu, nói:
- Cô ấy là chị ngươi, cũng không phải người ngoài.
- A, Mục Lương, ngươi thật sự quá tốt rồi.
Mễ Nặc nhảy qua, nửa người ôm trên người Mục Lương.
- Ha ha ha...
Mục Lương nhếch miệng lên, tâm trạng rất sung sướng.
Đôi môi hồng của Mễ Á khẽ nhếch lên, còn cho cô trà Tinh Thần?
Cô nhớ kỹ trà Tinh Thần, một cân có giá 500 miếng hung thú tinh thạch sơ cấp thượng đẳng, lại có thể tùy tiện cho mình?
- Mục Lương, thứ này thật không cần đâu.
Mễ Á khàn giọng nói, tâm thần chấn động.
Hy Bối Kỳ nghiến răng mèo, bàn tay nhỏ xoa xoa, không có chen vào nói.
- Mục Lương.
Mễ Nặc đã nhảy xuống, đứng trên mặt đất, tai thỏ quơ quơ, cũng hiểu được như vậy không tốt lắm.
Mục Lương bấm tay bắn cái trán của cô gái tai thỏ.
Anh lại giải thích theo một cách khác:
- Phần trà Tinh Thần kia là phúc lợi tháng này của ngươi, hiện tại cho chị ngươi mà thôi.
- Thật không?
Khuôn mặt của Mễ Nặc càng đỏ hơn, giọng dịu dàng hỏi:
- Ta đây đi lấy.
- Đi thôi.
Mục Lương thấy buồn cười.
Trong lòng anh có chút cảm kích Mễ Á.
Nếu như thái độ của cô kiên quyết hơn, có lẽ Mễ Nặc sẽ rời khỏi với nàng, vậy anh sẽ phải đau khổ một đoạn thời gian.
Mễ Á nhếch miệng lên một cái.
Em gái ngốc, vậy cũng tin sao?
Một lát sau.
Mễ Nặc ôm một hộp sứ trở về, bên trong chứa một cân trà Tinh Thần.
- Chị, vật này phải giữ bên người nha.
Cô đưa hộp sứ về phía trước.
Vẻ mặt của Mễ Á phức tạp, rất lâu vẫn không đưa tay ra.
- Chị?
Âm thanh của Mễ Nặc nghi ngờ.
- Được.
Mễ Á không biết nên làm gì, trong lòng của cô suy nghĩ lần sau trả tiền là được.
Cô bỏ trà Tinh Thần vào quả bóng không gian, đưa tay ra ôm em gái lần thứ hai.
Mễ Á nhìn về phía Mục Lương, giọng trịnh trọng nói:
- Mục Lương đại nhân, em gái ta xin nhờ ngài chiếu cố.
- Yên tâm, có ta ở đây, cô ấy sẽ rất an toàn.
Mục Lương nghiêm túc nói.
- Ừm.
Mễ Á gật đầu, khom lưng nhắc lên cái bao.
- Mục Lương đại nhân, chúng ta đi đây.
Hy Bối Kỳ vẫy tay liên tục.
Cô cẩn thận bước ra khỏi bên ngoài Phủ Thành Chủ.
- Lần sau quay lại, sẽ cho ngươi một giọt máu.
Mục Lương khẽ cười nói.
Anh vẫn còn giữ ý tưởng muốn thu cô bé Ma Ca Rồng về dưới trướng mình, lần sau e rằng có thể tiến thêm một bước thử xem.
- Thật không?
Đôi mắt màu vàng óng của Hy Bối Kỳ tỏa sáng.
- Ta không gạt ngươi.
Mục Lương nhún nhún vai, câu này không phải lần đầu anh nói.
Hy Bối Kỳ hưng phấn nói:
- Thật tốt quá, ta sẽ rất nhanh sẽ trở lại.
- Ừm.
Mục Lương cười sang sảng, thú vị nhìn cô bé.
- Ta đi đây, chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Cuối cùng, Mễ Á cũng căn dặn em gái một câu.
Mắt của Mễ Nặc ửng đỏ, dùng sức gật đầu.
- Ta biết rồi, chị đi đường cẩn thận.
Hy Bối Kỳ giương cánh ra, hai con mắt lại biến thành đỏ như máu.
Mễ Á xoay người phất tay một cái, bị cô gái tóc vàng cầm lấy bả vai bay lên trời cao.
- Mau mau quay lại trở về tìm ta nha.
Mễ Nặc lớn tiếng hô.
Trên không trung, Mễ Á không tiếng động vẫy tay.
Hy Bối Kỳ đập cánh, xuyên qua lỗ tròn trên đỉnh bức tường Lưu Ly, bay về hướng Thành Phi Điểu.
- Đừng quá đau buồn.
Mục Lương nắm bả vai của cô gái tai thỏ.
Mễ Nặc gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Ta biết, bây giờ chia tay, chỉ vì lần gặp mặt tiếp theo.
Trong Phố Buôn Bán Thành Huyền Vũ, người đi trên đường càng ngày càng nhiều.
Lan Đế thu hồi Văn Điệp Thông Quan, trong con ngươi màu hổ phách tràn đầy tò mò.
Cô là người của Ốc Đảo, phụ trách Điểm Liên Lạc đóng ở Thành Phi Điểu.
Thiếu nữ cao 1 mét 6, vô cùng bình thường ở trong đám người.
Lan Đế là bị Thành Huyền Vũ hấp dẫn nên đặc biệt tới đây, một tòa thành lớn xây ở sau lưng Hoang Cổ Man Thú, làm sao có thể không khiến người ta tò mò?
Vì vậy cô theo đoàn người đi vào Thành Huyền Vũ, dự định tùy tiện đi dạo một chút, ngày đêm đợi ở Điểm Liên Lạc thật quá buồn chán.
- Thật tốt quá, nơi đây không có bão cát đáng ghét.
Âm thanh trong trẻo của Lan Đế vang lên lời khen ngợi.
Từ khi đi vào Rừng Vạn Khô, mỗi lần cô đều phải ở trên cao mấy ngàn mét mới có thể thoải mái hít thở.
Nếu không, nhất định trong xoang mũi đầy cát mịn, chỉ có thể mang theo khăn che mặt sống qua ngày.
- Bên kia thật náo nhiệt.
Lan Đế nghiêng đầu nhìn về phía cuối con phố, đôi mắt màu hổ phách nhấc lên, thế giới trong mắt trở nên lớn hơn, giống như dùng ống nhòm xem thế giới bên ngoài.
Đây là thị lực của mắt chim ưng, cũng là một phần năng lực của cô vì cô chính là Giác Tỉnh Giả.
Mắt của Lan Đế hơi chớp , phạm vi nhìn khôi phục lại bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận