Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 672: Ngài Là Thành Chủ Thành Huyền Vũ Sao

Mọi người xuyên qua hai con phố, sau khi dừng lại để cho hộ vệ Úng thành kiểm tra, một hàng mười người mới thuận lợi tiến vào ngoại thành.

- Thật nhiều cây xanh.

Đại An Ti lại một lần nữa mở to đôi con ngươi băng giá, nhóm hộ vệ cũng đồng thời thốt lên kinh ngạc.

Nằm im lìm dưới ánh sáng của hàng tỷ ngôi sao trên bầu trời, hàng cây xanh mát hai bên đường lại khiến cho bọn họ không thể rời mắt.

Càng tới gần trung tâm thành, biểu hiện trên khuôn mặt bọn họ càng như bị tê liệt, một đường đi qua, cây xanh không những không hề giảm bớt, ngược lại càng thấy nhiều hơn.

Bốn mươi phút sau, một cái cổng đất cao xuất hiện trước mặt bọn họ.

- Quá hùng vĩ.

Hộ vệ trưởng trong lòng rung động.

- Các người là ai?

A Thanh đưa tay ngăn cản đám người Vệ Cảnh mang theo.

Vệ Cảnh lên tiếng giải thích:

- Bọn họ đến từ thành Sơn. Thành chủ phái ta dẫn bọn họ vào.

A Thanh nghe vậy, nhìn qua đám người Đại An Ti, nhíu mày nói:

- Chỉ hai người có thể đi qua.

Phải hạn chế số lượng người từ bên ngoài tiến vào khu Trung Ương để bảo đảm an toàn.

- Ngươi đi cùng ta.

Đại An Ti nhìn hộ vệ trưởng rồi nói.

- Tuân lệnh.

Hộ vệ trưởng gật đầu.

Cô ra lệnh cho nhóm hộ vệ còn lại:

- Các ngươi ở lại chỗ này.

- Tuân lệnh.

Nhóm hộ vệ còn lại cung kính lên tiếng.

Sau khi trải qua sự kiểm tra của hộ vệ ở cửa, Đại An Ti và hộ vệ trưởng đi theo Vệ Cảnh tiến vào Trung Ương, hai người vô cùng kinh ngạc khi bước vào thang vận chuyển.

Hưu…. Một tia sáng loé lên, thang vận chuyển hoạt động, tăng tốc đi về phía tầng tám của khu Trung Ương.

Đại An Ti khiếp sợ đến trắng bệch cả mặt, khẽ ho nhẹ một tiếng che giấu đi sự ngạc nhiên của mình.

Mấy chục giây sau, thang vận chuyển dừng lại, Vệ Cảnh hướng về phía ngoài đi trước một bước. Hai người Đại An Ti vừa đi theo phía sau vừa ngửa đầu nhìn lên Trà Thụ Tinh Thần đang phát ra hàng tỷ tia sáng.

- Đẹp quá.

Cô hít sâu một hơi, đôi con ngươi lạnh lùng dường như đang phản chiếu lại ánh sáng trên đầu.

- Hai vị, xin đi theo ta.

Vệ Cảnh thản nhiên nói.

- Được.

Đại An Ti đành nuối tiếc mà thu hồi tầm mắt, theo sau hắn đi vào Cung điện.

Đạp đạp đạp … Vệ Ấu Lan xuất hiện trước mặt ba người, ôn nhu nói:

- Cha, Mục Lương nói ba người ở phòng khách chờ ngài một chút.

- Được.

Vệ Cảnh trừng mắt nhìn con gái, sau đó mang theo An Ti và hộ vệ trưởng đi về phía phòng khách.

Một lát sau, tiểu hầu gái bưng đồ ăn vặt, hoa quả và trà nóng tới đặt trước mặt họ, Vệ Ấu Lan dịu dàng nói:

- Hai vị hãy dùng điểm tâm và uống trà trước, Thành chủ của chúng ta còn chút việc, khoảng mười lăm phút nữa sẽ đến.

- Được.

Đại An Ti nén xuống cảm giác bất an, cô dời sự chú ý của mình qua mâm đồ ăn trên bàn.

Vệ Cảnh theo con gái rời khỏi phòng khách, chỉ còn lại hai người Đại An Ti. Hộ vệ trưởng mở miệng, nuốt nước miếng nói:

- Đại thống lĩnh, đây là loại thức ăn gì, tại sao lại thơm như vậy?

- Ta cũng không biết.

Đại An Ti nhịn không được đưa tay cầm một hạt lạc lên xem, cô khẽ ngửi sau đó bỏ nó vào miệng nhai.

- Ngon quá.

Đôi mắt của cô sáng lên, cô vốn đã đói bụng vì vậy liền không giữ hình tượng nữa mà vươn tay cho đồ ăn vào miệng.

- Quá ngon. Ngon tuyệt.

Hai người cùng nhau ăn, rất nhanh đã ăn hết lạc trong đĩa.

- Đại thống lĩnh, đây còn có hoa quả.

Hộ vệ trưởng vui sướng kêu lên.

Răng rắc… Hoa quả tươi mới, cắn một miếng, nước quả thanh mát chảy ra, xua đi hương vị của củ lạc. Cứ như vậy, mười phút sau, đồ ăn trên bàn đã bị hai người ăn sạch sẽ, chỉ còn lại những chiếc đĩa trống.

- Thật là ngon.

Đại An Ti thở dài thổn thức, cô đưa tay lên lau khoé miệng còn dính vụn hoa quả.

Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, cửa phòng khách từ bên ngoài mở ra, Mục Lương tiến vào, đi theo phía sau anh là Nguyệt Thấm Lan.

Trong khoảng khắc khi Đại An Ti nhìn thấy Mục Lương, con ngươi chợt co rút lại, cô vội vàng đứng dậy, trực giác nói cho cô biết rằng người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ, không thể khinh thường được.

Hộ vệ trưởng cũng đứng lên, con ngươi màu xanh nhạt của hắn đang tò mò đánh giá Mục Lương cùng Nguyệt Thấm Lan.

Nguyệt Thấm Lan kéo ghế mời anh ngồi xuống.

- Hai vị ngồi đi.

Sắc mặt của Mục Lương bình tĩnh đưa tay ra hiệu. Anh đưa mắt nhìn kỹ người trước mặt, cô có làn da trắng nõn nà và đôi mắt màu xanh.

- Ngài là Thành chủ Thành Huyền Vũ sao?

Hộ vệ trưởng nhịn không được mở miệng hỏi.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã đưa tay giới thiệu:

- Vị này chính là Thành chủ Thành Huyền Vũ chúng ta, gọi là Mục Lương.

Đại An Ti không dám chậm trễ, cô vội vàng lên tiếng giới thiệu:

- Chào ngài Mục Lương. Ta tên Đại An Ti, là đại thống lĩnh của thành Sơn.

- Chào hai vị.

Anh nhẹ gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã ngồi xuống ghế sau đó bình tĩnh lên tiếng:

- Hai vị muốn gặp Thành chủ của chúng ta là vì nguyên nhân gì?

Đại An Ti hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Mục Lương, giọng cầu khẩn:

- Ngài Mục Lương, thành Sơn đã xuất hiện số lượng lớn Hư Quỷ, ta cầu xin ngài ra tay cứu giúp.

- Hư Quỷ sao?

Nguyệt Thấm Lan giật mình, Hư Quỷ đã xuất hiện sao?

- Thành Sơn xuất hiện Hư Quỷ?

Mục Lương nheo mắt, anh nghiêng đầu nói:

- Gọi Diêu Nhi tới cho ta.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan đứng dậy, bước nhanh rời khỏi.

Đại An Ti tự hỏi không biết Diêu Nhi là ai.

Một lúc sau, Nguyệt Thấm Lan dẫn theo Diêu Nhi tiến vào phòng.

Tiểu hầu gái nhu thuận đừng bên cạnh Mục Lương, con ngươi màu xanh biếc rụt rè đánh giá hai người Đại An Ti.

- Hư Quỷ xuất hiện như thế nào?

Mục Lương trầm giọng hỏi.

Đại An Ti do dự một chút rồi mới thành thật trả lời:

- Là chạy ra từ Giếng Thánh …

- Từ Giếng Thánh.

Mục Lương cau mày.

Nguyệt Thấm Lan ngồi bên cạnh khẽ nheo đôi mắt màu xanh dương, nghiêm giọng nói:

- Xin hai vị hãy kể lại tình huống một cách chi tiết cho chúng ta nghe. Đừng giấu giếm bất kỳ điều gì hết.

- Mọi chuyện bắt đầu từ mười ngày trước…

Con mắt băng giá của Đại An Ti mở to đầy hoảng sợ, cô bắt đầu kể những gì mình đã trải qua.

Mục Lương chăm chú nghe khi nghe thấy Hư Quỷ xuất hiện tại Giếng Thánh, anh khẽ liếc về phía tiểu hầu gái đứng bên cạnh mình. Diêu Nhi lắc đầu, tỏ ý rằng người kia không hề nói dối.

- Hai ngày trước, khi một số lượng lớn Hư Quỷ lao ra từ Giếng Thánh, dân chúng trong thành đã chết hơn sáu mươi phần trăm …

Đại An Ti nói tới đây, con ngươi băng giá liền đỏ lên, giọng cô trầm xuống:

- Số lượng Hư Quỷ rất nhiều, chỉ dựa vào một mình thành Sơn chúng ta là không đủ.

………..

Con ngươi màu đen của Mục Lương trở nên thâm thúy, trầm giọng nói:

- Nói như vậy, Hư Quỷ xuất hiện là do các ngươi khoan sâu vào giếng.

- … Đúng.

Đại An Ti căng thẳng đến siết chặt lòng bàn tay.

Cô trầm giọng giải thích:

- Thành chủ Cầm Vũ cũng không còn cách nào khác nên mới làm ra chuyện này, nếu không cư dân trong thành sẽ chết khát mất.

Hơn nữa, không ai ngờ rằng dưới đáy giếng sẽ có Hư Quỷ cả.

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt nói:

- Bây giờ, thương vong đã là hơn 60%, chuyện này vô cùng thê thảm.

Đại An Ti cúi đầu không nói nên lời:

- Ta...

Bạn cần đăng nhập để bình luận