Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1554: Đá Má Pháp



Bố Vi Nhân từ từ gật đầu, sắc mặt cô dịu hơn một chút, suy nghĩ hồi lâu rồi mở miệng nói:

- Ta đang cần tuyển công nhân trang trí, nhưng công việc trang trí cho những toà lầu mới này rất vất vả.

- Ta không sợ vất vả.

Hi Tê vội vàng tỏ thái độ nói.

Hi Lâm đanh mặt lại, nghiêm túc nói:

- Ta cũng không sợ vất vả.

- Vậy được, tiền lương tính theo ngày, mỗi người một ngày được năm đồng Huyền Vũ, buổi sáng tám giờ đi làm, giữa trưa sau mười hai nghỉ ngơi, một giờ rưỡi buổi chiều đi làm, sáu giờ tan làm.

Bố Vi Nhân bình tĩnh nói.

Sau khi thành Huyền Vũ đến vùng đất mới, tiền lương của nhóm công nhân đều được tăng lên, đồng thời giá hàng lại giảm đi không ít, tránh phát sinh tình huống lạm phát.

- Đồng Huyền Vũ?

Hi Lâm trừng mắt nhìn.

Bố Vi Nhân giải thích:

- Đó là tiền của thành Huyền Vũ, giống với tiền đồng, tiền bạc ở bên này.

- Nhưng đây là thành Tát Luận, lấy đồng Huyền Vũ có tác dụng gì?

Hi Tê nhỏ giọng nói.

- Về sau nơi này sẽ thuộc quyền quản lý của thành Huyền Vũ, chờ sau khi xây dựng xong, đồng Huyền Vũ có thể sử dụng được ở trong này.

Bố Vi Nhân còn nói thêm:

- Đương nhiên, đến lúc đó các ngươi cũng có thể tới ngân hàng, mang đồng Huyền Vũ đổi thành tiền đồng hoặc tiền bạc.

- Ngân hàng ở đâu?

Hi Lâm tò mò hỏi.

Bố Vi Nhân hướng ngón tay về phía quán rượu Huyền Vũ, nói:

- Ở lầu một bên trong Trung tâm Huyền Vũ.

Để tiện cho khách hàng đổi tiền, bên trong trung tâm đã thiết lập một quầy giao dịch tiền tệ, có thể tự do qua bên đó đổi tiền.

Hi Tê chậm rãi gật đầu, lo lắng trong lòng đã tiêu tán hơn phân nửa.

Vẻ mặt Bố Vi Nhân nghiêm túc, cô cao giọng nói:

- Được rồi, các ngươi có nguyện ý nhận công việc này hay không? Thời gian của ta có hạn, người nào muốn nhận thì nhanh chóng qua đây báo danh.

- Ta muốn.

Hi Tê không chút do dự, cô là người đầu tiên vọt tới trước mặt Bố Vi Nhân.

Bố Vi Nhân gật đầu, rồi lại ngước mắt hô:

- Còn ai nữa không?

- Ta.

Hi Lâm vội vàng hô.

Bố Vi Nhân nhìn hắn một cái, một thiếu niên mới mười tuổi thì có thể làm cái gì chứ?

Hi Lâm khẩn cầu nói:

- Đại nhân, ta chỉ cần một nửa tiền lương, cho ta công việc đi.

Hi Tê há miệng thở dốc, cô muốn em trai yên tâm ở nhà chờ, nhưng nhớ tới những lời hắn từng nói trước đó, cô lại không đành lòng đi đả kích hắn.

- Được rồi.

Bố Vi Nhân không nỡ từ chối, cuối cùng vẫn nhỏ giọng đồng ý.

- Ta, ta!

- Ta cũng muốn làm việc.

Không ít người đều giơ tay lên, khẩn thiết nhìn về phía Bố Vi Nhân, cô vừa lòng gật đầu, nghiêm túc nói:

- Qua bên này phối hợp đăng ký tin tức, sau đó buổi chiều bắt đầu làm việc.

- Được!

Mọi người hưng phấn hô.

……….

Trong từng đợt tiếng gầm rú, sắc trời dần dần tối sầm xuống.

Khi Chuông Huyền Vũ trên Trung tâm Huyền Vũ bị gõ vang, Mục Lương mới ngừng động tác trên tay.

Đinh đong đing đong đinh đong...

Anh nghe tiếng chuông, sau nó vang lên đủ bảy lần, mới chịu dừng tay lại.

- Bảy giờ, kết thúc công việc, ngày mai tiếp tục làm phần còn lại.

Mục Lương vỗ tay nói thầm một câu.

Việc xây dựng trong thành cơ bản đã kết thúc, chỉ còn lại hai khu vực vẫn chưa cải tạo xong, khoảng giữa trưa ngày mai có thể hoàn thành.

Mục Lương nhìn về phương hướng vương cung, anh đã xem xong sách trong điện Tàng Thư, tối nay không cần tới vương cung nữa. Anh bình tĩnh lại, nhẹ giọng thì thầm:

- Tối nay đến hiệu buôn Dụ Chính vậy.

Vù vù vù...

Tốc độ của Mục Lương cực nhanh, nhoáng một cái, người đã biến mất trên không trung, tới lần thứ hai khi xuất hiện, anh đã ở bên ngoài hiệu buôn Dụ Chính.

Ngay ngoài cửa đang có hộ vệ, bọn họ đều bị sự xuất hiện bất ngờ của Mục Lương dọa sợ. Tất cả đều nắm chặt trường mâu trong tay, cảnh giác đánh giá Mục Lương.

- Dụ Chính trở về chưa?

Mục Lương mở miệng hỏi.

Nhóm hộ vệ liếc nhau, ấp úng nói:

- Về rồi, đại nhân đã trở lại.

Mục Lương ngước mắt lạnh nhạt nói:

- Vậy đi thông báo cho lão ấy một tiếng, nói thành chủ thành Huyền Vũ tới chơi.

- Thành chủ thành Huyền Vũ!!

Nhóm hộ vệ trừng lớn đôi mắt, kinh hô một tiếng.

Mục Lương nhíu mày.

Tay nhóm hộ vệ run lên, bọn họ hoang mang rối loạn, sau đó vội vàng xoay chạy vào trong cửa hàng:

- Đại nhân chờ một chút, ta lập tức đi thông báo.

Qua ba bốn phút sau, Dụ Chính và hộ vệ sải bước đi ra bên ngoài.

Sau khi nhìn thấy Mục Lương, Dụ Chính ngừng chân lại một chút, cười nói:

- Đại nhân sự thật đến đây.

- Không tiện đi vào sao?

Mục Lương nhướng mày.

Dụ Chính xấu hổ cười, vội vàng xua tay nói:

- Không không không, mời đại nhân vào.

Mục Lương nhìn không chớp mắt, sau đó mới cất bước đi vào bên trong hiệu buôn Dụ Chính.

- Mời đại nhân đi theo ta.

Trong lòng Dụ Chính lén thở dài một hơi, sau đó hắn đi ở phía trước dẫn đường, dẫn theo Mục Lương tiến vào khu nhà phía sau.

Đạp đạp đạp...

Anh đi vào sảnh chính, đưa tay ra hiệu nói:

- Đại nhân mời ngồi đây trước, ta sẽ mang đá ma pháp qua.

- Ừm.

Mục Lương đáp lại một tiếng rồi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.

Anh nhìn quanh sảnh chính một vòng, kiến trúc nơi đây hoàn toàn được xây bằng gỗ.

Nơi góc tường có mấy bồn cây xanh, có hai bồn đã nở hoa, còn có một chậu cây thấp, tất cả cành lá bên trên đều héo rũ.

Mục Lương nhìn thoáng qua, sau đó bấn ngón tay bắn ra một cái, một tia ánh sáng xanh bay vụt đi, dừng trên cái cây thấp héo rũ kia.

Ông...

Ánh sáng xanh nhập vào bên trong cái cây thấp khô đó.

Giây tiếp theo, cái cây thấp kia bỗng nhiên toả sáng tràn đầy sự sống, rất nhanh sau đó nó đã đâm ra chồi mới, trở nên dạt dào sức sống.

Thấy vậy, Mục Lương vừa lòng thu tay lại, tiếp theo mới im lặng chờ Dụ Chính trở về.

Hành động này cũng coi như một loại bệnh nghề nghiệp, có thể hiểu là sống lâu ngày ở đại lục cũ khô cằn bên kia, anh bỗng sinh ra một loại tâm lý không nỡ nhìn những cây xanh khác héo úa.

Qua một hồi lâu, Dụ Chính mới ôm thùng gỗ trở lại sảnh chính rồi cẩn thận đặt thùng gỗ ở trước mặt Mục Lương.

Ken két......

Dụ Chính liếc mắt nhìn anh một cái, thấy vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, mới mở thùng gỗ ra, để lộ một thứ gì đó bên trong.

Bên trong thùng gỗ, có một tảng đá hình trứng màu trắng, bên ngoài có rất nhiều lỗ thủng thật nhỏ nhìn nó như một cái tổ ong. Tảng đá có kích thước lớn gấp ba lần nắm tay, vẻ ngoài sáng bóng, như một khối bảo ngọc bị người ta đâm rất nhiều con mắt.

Dụ Chính lấy tảng đá ra, giơ lên rồi nói:

- Đại nhân, đây là đá ma pháp..

Mục Lương duỗi một tay nhận lấy đá ma pháp, cảm giác bề mặt của nó trơn nhẵn như ngọc nhưng trọng lượng khá nặng.

- Đại nhân, đá ma pháp rất mỏng manh, không thể làm rơi được.

Dụ Chính nhỏ giọng nhắc nhở.

- Ừm.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Năm ngón tay anh hơi hơi dùng sức, đá ma pháp bay lên trời.

Dường như trái tim Dụ Chính cũng bay theo viên đá ma pháp kia rồi, sắc mặt lão đầy khẩn trương nhìn chằm chằm vào viên đá.

Mục Lương tiếp được đá ma pháp, ngước mắt hỏi:

- Đá ma pháp dùng như thế nào, muốn khải linh cho người ta thì làm như thế nào?

Dụ Chính giải thích:

- Rất đơn giản, người thường chỉ cần đặt tay lên đá ma pháp, nếu có linh tính khiến cho đá ma pháp sáng lên, cũng có nghĩa là đã khải linh thành công.

Bạn cần đăng nhập để bình luận