Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3220: Cái này phương pháp làm rất "Quý tộc" . « 1 càng ». (length: 7651)

Lan Anh lại đến quán uống nước, nàng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía trước cửa. Tay nàng đang cầm chiếc chén không nói gì, nhưng từ những đốt ngón tay trắng bệch có thể thấy được nàng lo lắng đến mức nào, ánh mắt đôi khi còn nhìn ra chỗ khác một chút.
Una đứng bên cạnh, thường xuyên thở dài một tiếng, tiểu thư nhà mình tính tình vô cùng cố chấp. Hắn cũng hiểu rõ sự bất lực trong lòng tiểu thư, gia thế không đủ hiển hách, cũng không phải là dòng dõi vương thất, muốn dựa vào thân phận mà đi gặp Huyền Vũ Quốc Vương là không thể, chỉ có thể ở đây chờ đợi.
Tang Y bất đắc dĩ nhìn, bắt đầu tiếp đón Hổ Tây và Sibeqi vừa bước vào quán.
"Hai vị muốn dùng gì không ạ?"
Hắn nở nụ cười trên mặt hỏi.
Hổ Tây ngây thơ nói: "Hai cốc nước ép ngô đặc biệt của quán."
"Được, tổng cộng là 10 đồng Huyền Vũ tệ."
Tang Y dịu dàng nói, Hổ Tây trả lời "Được, nàng trả tiền đi." Hổ Tây dùng cằm ra hiệu cô gái hút máu, rồi quay người về phía quầy hàng.
"..." Sibeqi lườm một cái rõ đẹp, lấy tiền Huyền Vũ tệ ra thanh toán.
Tang Y mỉm cười nói: "Hai vị ngồi chờ một chút, sẽ có ngay."
Hổ Tây ngồi trước quầy, nhỏ giọng hỏi: "Cô nàng đó sao thế, vì sao nhất định phải gặp Quốc Vương bệ hạ?"
"Hình như là chuyện gia đình, cụ thể thì ta cũng không rõ." Tang Y lễ phép cười đáp.
Hổ Tây hơi nhíu mày, gật đầu: "Vậy được."
"Chuyện gia đình, tìm Mục Lương làm gì chứ?" Sibeqi lẩm bẩm. Nếu cứ ai có việc gia đình cũng tìm Mục Lương thì không phải phiền chết à.
"Hai vị, nước ép ngô của hai người đây."
Tang Y đặt hai cốc nước ép ngô lên quầy.
Hổ Tây và Sibeqi đưa tay nhận lấy, mỗi người đều hít hà một hơi, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, hương vị đúng là không tồi, có cảm giác thật tuyệt vời.
"Nếu hai vị thích thì có thể thường xuyên ghé qua."
Tang Y tươi cười nói.
"Không thành vấn đề." Sibeqi vô tư gật đầu.
"Ai~ ~~~"
Một tiếng thở dài vang lên, Lan Anh vẻ mặt buồn bã, cốc nước trong tay đã cạn.
"Tiểu thư, chúng ta về thôi." Una lần thứ hai hạ giọng khuyên nhủ.
"Không, chờ một chút nữa." Lan Anh cố chấp lắc đầu.
Una mở miệng: "Tiểu thư..."
"Ngươi không cần nói nữa." Lan Anh lạnh lùng lên tiếng.
Nàng kiên quyết nói: "Vì gia tộc, vì Ân Lam thành, ta nhất định phải gặp Huyền Vũ Quốc Vương."
Trong mắt Una hiện lên chút vui mừng, gật đầu: "Vậy ta sẽ ở cùng tiểu thư đợi."
Lan Anh giơ tay lên nói: "Lão bản, cho thêm hai cốc nước ép ngô."
"Được." Tang Y cười khổ gật đầu.
"Tộp, tập, tập ~~~"
Sibeqi bước đến ngồi xuống trước mặt Lan Anh, chớp đôi mắt màu vàng óng nhìn nàng, ánh mắt dò xét.
"Ngươi là ai?" Lan Anh nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng.
Sibeqi nói thẳng: "Ta tên Sibeqi, ta tò mò vì sao ngươi lại muốn gặp Quốc Vương bệ hạ."
"Chuyện đó không liên quan đến ngươi." Lan Anh mặt lạnh, toàn thân toát ra vẻ cảnh giác, Sibeqi lại nói: "Vậy được thôi, mà này, gặp Quốc Vương bệ hạ cũng không khó đâu." Sibeqi nhún vai, đứng dậy định đi.
"Cái gì, ngươi nói gì?" Lan Anh trợn to mắt, nghi ngờ nhìn cô gái hút máu.
"Nghĩa đen đó." Sibeqi liếc nàng một cái.
Trong lòng nàng thực sự tò mò, cô gái trước mắt này vì sao phải gặp Mục Lương, có mưu đồ gì hay là thật sự có chuyện quan trọng, có thể sẽ mang đến lợi ích cho Mục Lương chăng.
Lan Anh như vớ được cọc, vội hỏi: "Vậy có cách gì?"
"Khoan đã, ngươi nói trước đi vì sao phải gặp Quốc Vương bệ hạ." Sibeqi vừa nói vừa nhấp một ngụm nước ngô.
Hổ Tây đưa tay lên xoa trán, cô nàng hút máu lại bắt đầu xen vào chuyện người khác.
Lan Anh do dự một chút, rồi vẫn lên tiếng giải thích: "Ta đến từ Ân Lam thành của Sâm Phổ An Vương quốc, cha ta là thành chủ, gần đây gia tộc và Ân Lam thành đang gặp chuyện phiền toái."
"Ân Lam thành, chưa nghe thấy bao giờ." Sibeqi lắc đầu.
Sâm Phổ An Vương quốc là một tiểu vương quốc, cô gái hút máu này đã nghe nói đến rồi, nhưng còn Ân Lam thành thì chưa.
Lan Anh nhỏ giọng nói: "Là một thành nhỏ."
Sibeqi hiểu ra, gật cằm: "Được rồi, nói tiếp đi, phiền toái gì?"
"Nửa tháng trước, trong Ân Lam thành đột nhiên xuất hiện một loại bệnh lạ, người bệnh sẽ bị sốt, nôn mửa, đau đầu, hôn mê, lâu dần sẽ chết." Lan Anh run rẩy, tiếp tục nói: "Gia tộc Ân Lam của ta cũng không ngoại lệ, rất nhiều người đã ngã bệnh, dùng một ít ma dược cũng chỉ miễn cưỡng không trở nặng hơn thôi, cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ có nhiều người chết hơn."
Hổ Tây nhíu mày: "Nghe cũng không khó chữa mà, những bệnh đau đầu chóng mặt thế này, vào bệnh viện uống thuốc là khỏi thôi mà."
Lan Anh nghe vậy liền gật đầu mạnh, hưng phấn nói: "Đúng vậy, ta và Una cũng bị bệnh đó, nhưng được chữa trị ở bệnh viện của thành chủ."
Sibeqi ngước mắt: "Ngươi nói vậy là ta hiểu rồi, ngươi muốn nhờ bệnh viện Huyền Vũ vương quốc giúp đỡ chữa trị cho người ở Ân Lam thành."
"Đúng thế, ở đây mua thuốc khó quá, phải có CMND mới mua được, mà lại chỉ được mua thuốc đúng bệnh của mình thôi, không được mua nhiều nữa." Lan Anh cười khổ, tiếp tục: "Chỉ bằng mấy người chúng ta, không thể mua đủ thuốc mang về được."
Để phòng tránh việc lạm dụng thuốc và buôn bán thuốc, khi đi bệnh viện khám bệnh mua thuốc đều có quy định nghiêm ngặt, phải có CMND và đơn thuốc của bác sĩ mới được mua thuốc.
Lan Anh tìm rất nhiều mối quan hệ nhưng vẫn không mua được thêm thuốc, điều này đã làm lỡ mất năm sáu ngày rồi.
Hổ Tây nói: "Chuyện này đơn giản thôi mà, ngươi bảo những người bị bệnh đến Huyền Vũ vương quốc chữa bệnh không phải được sao."
Lan Anh lắc đầu, thất vọng nói: "Không được, xa quá, người bị bệnh lại quá nhiều, đợi đến nơi chắc đều chết hết rồi."
Hổ Tây chậm rãi gật đầu: "Cũng phải, Sâm Phổ An Vương quốc nằm ở Tân Đại Lục phía bắc xa xôi, ngồi Phi Thuyền cũng phải mất ba ngày."
Sibeqi trầm ngâm: "Vậy nên ngươi mới muốn gặp Quốc Vương bệ hạ, xin bệ hạ giúp đỡ, để các y bác sĩ đến Ân Lam thành chữa bệnh cho dân?"
"Đúng vậy." Lan Anh gật đầu.
Sibeqi hỏi: "Nhưng cho dù có gặp được Quốc Vương bệ hạ thì ngươi cũng đâu chắc là ngài sẽ giúp?"
"Ta phải thử thôi." Lan Anh nghiêm túc nói.
"Vậy ngươi định mang gì ra để giao dịch?" Sibeqi tò mò hỏi.
Lan Anh chân thành đáp: "Cha ta nói, toàn bộ sản nghiệp của gia tộc Ân Lam đều có thể dâng cho bệ hạ, chỉ cần có thể vượt qua nguy cơ lần này, cứu sống được người dân trong thành."
Hổ Tây nghiêm giọng hỏi: "Ta có một thắc mắc, sao các ngươi không cầu viện Sâm Phổ An vương thất, mà lại chạy ngàn dặm xa xôi đến Huyền Vũ vương quốc làm gì?"
Lan Anh nghe vậy tức giận, nghiến răng: "Sâm Phổ An vương thất toàn là một đám sâu mọt, chúng chỉ biết bóc lột thuế, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của dân thường." Hổ Tây và Sibeqi nhìn nhau, đúng là phong cách làm việc của "quý tộc".
Đôi mắt Lan Anh đỏ hoe nói: "Cha ta đã đích thân đến vương thành cầu viện, kết quả bị đánh trọng thương trở về, suýt nữa mất mạng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận