Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1283: Chỉ Còn Có Ba Ngàn Người Còn Sống!



-.....

Bối Nhĩ Liên yên lặng một lúc.

Cô đưa tay vỗ nhẹ vào vai của Bối Vi Nhân, trấn an nói:

- Dựa trên thống kê sơ lược thì ít nhất còn có ba ngàn người còn sống!

- Sáu mươi ngàn người, thế mà bây giờ chỉ còn lại ba ngàn người....

Tròng mắt của Bối Vi Nhân co rụt, bờ môi run rẩy không nói nên lời.

Trước mắt cô tối sầm, tinh thần gần như suy sụp, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

Bối Nhĩ Liên vội vàng vươn tay đỡ Bối Vi Nhân, động viên:

- Ngươi tỉnh táo lại đi, nhất định phải giữ vững tinh thần, dân chúng của ngươi vẫn còn đang chờ ngươi sắp xếp kia kìa.

- Đúng vậy, ta không thể ngã xuống.

Miệng của Bối Vi Nhân khô khốc, hai mắt của cô đẫm lệ, mờ mịt nhìn Bối Nhĩ Liên.

Cô bắt lấy tay của Tam trưởng lão Ốc Đảo, bất lực hỏi:

- Bây giờ, ta phải làm cái gì đây?

- Nơi này không thể ở lại lâu, ta đề nghị mọi người rời đi càng sớm càng tốt.

Bối Nhĩ Liên nghiêm túc nói.

- Nhưng ta và mọi người nên đi đâu đây?

Ánh mắt của Bối Vi Nhân hội tụ một lần nữa, miễn cưỡng lên tinh thần.

Bối Nhĩ Liên đỡ Bối Vi Nhân đứng vững, thanh thúy nói:

- Đi thành Huyền Vũ.

- Thành Huyền Vũ!

Đôi mắt đẹp của Bối Vi Nhân trợn tròn.

Bối Nhĩ Liên gật đầu nói:

- Đúng vậy, Ốc Đảo muốn đến thành Huyền Vũ, ngươi có thể mang theo người sống sót cùng đi với chúng ta.

- Mục Lương sẽ đồng ý sao?

Trong lòng Bối Vi Nhân khẽ nhúc nhích, trên mặt hiện lên vẻ khao khát.

- Dựa vào sự hiểu biết của ta đối với Mục Lương các hạ, chắc hắn sẽ đáp ứng.

Bối Nhĩ Liên nghiêm túc phân tích.

Bối Vi Nhân nhíu mày lại, suy nghĩ một hồi lâu.

Cô có ấn tượng rất tốt với thành Huyền Vũ, nếu như bản thân không phải thành chủ thành Bắc Hải thì chắc giờ này, cô đã định cư ở thành Huyền Vũ rồi.

Bối Nhĩ Liên nắm chặt tay của Bối Vi Nhân, nghiêm túc nói:

- Thủy triều Hư Quỷ vừa mới bắt đầu, chỉ có thành Huyền Vũ mới là nơi an toàn.

- Ta đã biết.

Bối Vi Nhân hít sâu một hơi.

Cô gật đầu, hạ quyết tâm nói:

- Ta muốn đến thành Huyền Vũ!!

- Nơi này có bí dược chữa thương, ngươi uống nó trước đi.

Bối Nhĩ Liên lấy ra một cái bình sứ từ trong túi da thú treo ở bên hông rồi đưa nó cho cô ấy.

- Cám ơn ngươi.

Bối Vi Nhân cảm kích nói.

Bối Nhĩ Liên lắc đầu, nói không chút để ý:

- Không phải chuyện gì to tát đâu, việc hiện tại mà ngươi cần làm chính là tranh thủ thời gian tụ tập dân chúng, ta sẽ điều khiển Ốc Đảo hạ xuống.

- Được.

Bối Vi Nhân gật đầu.

Bối Nhĩ Liên khống chế gió, nâng cơ thể bay lên không trung.

Sau khi uống xong bí dược chữa thương, cơ thể của Bối Vi Nhân lập tức dễ chịu hơn rất nhiều, cô hiểu rõ thứ mà Bối Nhĩ Liên cho cô uống không phải là bí dược chữa thương bình thường.

- Thiếu nợ ân tình này, sau này nhất định sẽ trả lại.

Bối Vi Nhân âm thầm thề.

Cô xoay người đi đến Phủ Thành Chủ, trên đường nhìn thấy từng cỗ thi thể với tử trạng thê thảm, nước mắt lại vô thức rơi xuống.

- Ta không được phép yếu đuối, phải giữ vững tinh thần.

Bối Vi Nhân hít sâu một hơi, cố gắng nén nước mắt.

- Thành chủ đại nhân....

Các thủ vệ còn sống tụ tập lại một chỗ, nhân số chưa đến một trăm người.

Trên mặt bọn họ tràn đầy bi thương và sợ hãi.

Bối Vi Nhân hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói:

- Hiện tại, chúng ta không có thời gian để bi thương, nếu cứ tiếp tục lưu lại nơi này thì sẽ rất nguy hiểm, không ai biết đợt Hư Quỷ tiếp theo sẽ tới vào lúc nào, cho nên tất cả mọi người phải nhanh chóng rời đi.

Một tên thủ vệ khàn giọng hỏi:

- Thành chủ đại nhân, nếu rời khỏi nơi này thì chúng ta có thể đi đâu chứ?

- Đi theo Ốc Đảo đến thành Huyền Vũ, nơi đó sẽ an toàn hơn.

Bối Vi Nhân nói suy nghĩ trong lòng.

- Đi thành Huyền Vũ!?

Các thủ vệ chấn động tinh thần, bọn họ đều biết thành Huyền Vũ là một nơi rất tốt, hơn nữa còn rất an toàn.

- Đúng vậy.

Bối Vi Nhân gật đầu, dặn dò:

- Ai còn có thể cử động thì đi tìm dân chúng còn sống, thông báo bọn họ thu dọn đồ đạc rồi tập hợp tại quảng trường, càng nhanh càng tốt.

- Rõ!!

Các thủ vệ đồng thanh đáp lại.

Khi các thủ vệ xoay người muốn rời đi, Bối Vi Nhân chợt nhớ tới cái gì đó, lên tiếng gọi lại bọn họ.

Cô nhìn thi thể các thủ vệ nằm ở ven đường, ánh mắt cô trở nên ảm đạm nói:

- Lập một đội mười người, khôi giáp nào còn có thể sử dụng thì cởi ra, còn có tài liệu Cua Quỷ Xanh, tất cả đều mang đi.

Trước khi thủy triều Hư Quỷ kéo đến thì nàng đã ra lệnh sử dụng tất cả khôi giáp, nhưng vẫn không thể ngăn cản được thủy triều Hư Quỷ.

Đôi mắt các thủ vệ ửng đỏ, tâm trạng phức tạp đi thi hành mệnh lệnh.

Bối Vi Nhân đỏ mắt đi về phía Phủ Thành Chủ, bên trong Bảo Khố còn có chút đồ vật, cô phải mang theo tất cả.

Vài phút sau, cô lảo đảo đi vào Bảo Khố, đưa mắt nhìn về phía kệ cất giữ tinh thạch hung thú, lúc này kệ đã trống không hơn phân nửa, chỉ còn lại hai cái túi da thú.

Thành Bắc Hải vốn dĩ có rất nhiều tinh thạch hung thú, có điều sau khi thành Huyền Vũ đến đây thì tất cả tinh thạch đều được dùng để mua sắm đồ ăn, nước ngọt và mua vật phẩm ở hội đấu giá.

- Dù sao thì có còn hơn không, hy vọng Mục Lương sẽ không ghét bỏ.

Bối Vi Nhân thở dài.

Cô dùng rất nhiều sức gỡ túi da thú xuống, bên trong có hơn mười ngàn viên tinh thạch sơ cấp thượng đẳng.

Bối Vi Nhân ở trong Bảo Khố thêm nửa giờ nữa, đóng gói tất cả đồ vật có thể mang theo, không nỡ lòng vứt bỏ chúng nó.

Hơn một giờ sau, quảng trường thành Bắc Hải đã tụ tập gần ba ngàn người, trên khoảng đất trống bên cạnh còn có hơn một ngàn bộ Khôi Giáp Cua Quỷ Xanh chất thành đống.

Vù vù vù ~~~

Bối Nhĩ Liên khống chế Ốc Đảo chậm rãi hạ xuống, cách xa mặt đất khoảng ba mét rồi mới dừng lại.

Bậc thang được thả xuống từ tầng dưới chót Ốc Đảo, Tứ trưởng lão thi triển năng lực thức tỉnh để cố định thang ở mặt đất.

- Mọi người tranh thủ thời gian, tất cả nhanh tay lên nhanh chân lên!

Bối Nhĩ Liên hô to.

Dân chúng rời đi trước, sau đó các thủ vệ bắt đầu vận chuyển Khôi Giáp Cua Quỷ Xanh và tài liệu Cua Quỷ Xanh lên trên Ốc Đảo.

Bối Nhĩ Liên xem một hồi, khó hiểu nhìn Bối Vi Nhân, hỏi:

- Thành Bắc Hải không có đồ ăn sao?

Bối Vi Nhân cười khổ một tiếng, ai thán nói:

- Đừng nói nữa, vốn dĩ chúng ta có rất nhiều đồ ăn, nhưng sau khi Hư Quỷ đến thì tất cả đều bị ô nhiễm, không thể ăn được nữa.

Khóe mắt Bối Nhĩ Liên nhảy lên, trên Ốc Đảo cũng không còn lại bao nhiêu thức ăn.

Bối Vi Nhân nhớ tới cái gì, mặt dạn mày dày hỏi:

- Đúng rồi, các ngươi còn có bí dược chữa thương không?

Trong số thủ vệ và dân chúng may mắn còn sống sót có hơn một nửa đều bị thương, rất nhiều người bị thương nặng, cần phải sử dụng bí dược chữa thương càng sớm càng tốt.

- Không, chúng ta không có nhiều bí dược chữa thương.

Bối Nhĩ Liên lắc đầu đáp.

-.....

Bối Vi Nhân hơi há to miệng, nếu người trọng thương không nhanh chóng được trị liệu thì rất có khả năng sẽ phải chết trong đau đớn.

Bối Nhĩ Liên lộ ra sắc mặt nghiêm túc, thúc giục:

- Không còn cách nào khác, chỉ có thể gia tăng tốc độ mau chóng đến thành Huyền Vũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận