Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 878: Rồng Biển Là Động Vật Lưỡng Cư



- Thế nào, nó đủ kì lạ chứ?

Hổ Tây cười nói, khóe môi cong lên.

- Đủ rồi.

Mục Lương không khỏi bật cười.

Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt đỏ rực, giận cười hỏi:

- Vậy ngươi còn trừng phạt ta không?

Ánh mắt của Mục Lương chuyển động, ôn hòa nói:

- Có thể ban thưởng cho ngươi.

Hồ Tiên nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp của cô đột nhiên ửng đỏ, mỗi lần anh nói ban thưởng đều khiến hai chân cô run lên.

- Phần thưởng là gì vậy?

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc nhìn anh, trong mắt cô tràn ngập tò mò.

- Ban thưởng cho cô ấy.....

Mục Lương nhìn đôi mắt ngây thơ của cô gái tai thỏ, nhanh chóng đổi lời:

- Ban thưởng cho cô ấy năm trăm đồng Huyền Vũ.

Trên mặt của Hồ Tiên lộ vẻ chế nhạo, đôi mắt đỏ rực của cô mang theo ý cười.

- Đại nhân, ta đi thu thập thông tin trước.

Hổ Tây giơ tay cung kính hành lễ.

- Đi đi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

- Ta cũng phải đi trực đêm.

Ly Nguyệt quay người rời đi thư phòng.

- Chờ ta một chút!

Ngải Lỵ Na hô một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Tối hôm nay, đến phiên cô gái tóc hồng và cô gái tóc bạc trực đêm, phụ trách vấn đề an toàn của khu vực Trung Ương.

Trung Ương càng rộng lớn thì càng cần nhiều người trực đêm.

Ngoại trừ hai người bọn họ, mỗi đêm còn có hai mươi tên hộ vệ Trung Ương đi tuần tra và đứng gác, mấy người Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp cũng sẽ hay phiên nhau canh gác.

Ngải Lỵ Na liếc Rồng Biển một cái rồi chuẩn bị rời đi:

- Ta đi viết du ký mạo hiểm đây.

- Quyển thứ hai còn chưa viết xong à?

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.

Ngải Lỵ Na lộ vẻ phấn khích nói:

- Thành chủ đại nhân, ta sẽ nhanh chóng viết xong sớm.

- Chờ mong tác phẩm của ngươi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ừ, viết xong ta sẽ lập tức đưa cho ngài xem đầu tiên.

Gương mặt xinh đẹp của Ngải Lỵ Na ửng đỏ, cô lại cúi chào một lần nữa rồi mới quay người rời đi thư phòng.

Những người còn lại cũng lục tục rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại Hồ Tiên, Hạ Lạc và Mục Lương.

Mục Lương ngồi xuống, ngước mắt nhìn về phía cô gái tóc cam, hỏi:

- Có chuyện gì không?

Hung Thú Biển ngồi ở một bên, tò mò dò xét hoàn cảnh trong thư phòng.

- Cái kia...Đại nhân, ta cũng muốn làm việc ở thành Huyền Vũ.

Hạ Lạc nhìn Mục Lương rồi rụt rè nói.

- Làm việc ở thành Huyền Vũ?

Mục Lương nhướng mày.

Anh bình tĩnh hỏi:

- Ngươi ở thành Huyền Vũ, không lo ăn không lo mặc, an ổn cuộc sống không tốt sao?

- Quá rảnh rỗi...

Bàn tay của Hạ Lạc nắm chặt góc áo, không dám đối mặt với Mục Lương.

- Ngươi phải biết, rất nhiều người muốn có được cuộc sống giống như ngươi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Đó là bọn họ, không phải ta!

Hạ Lạc lắc đầu lia lịa.

Khuôn mặt của cô hiện lên vẻ nghiêm túc, kiên định nói:

- Ta muốn cuộc sống của mình càng phong phú hơn một chút.

Mục Lương cong môi cười, suy nghĩ của cô gái tóc cam rất đặc biệt, đáng giá để người khác thưởng thức.

Anh xoa xoa huyệt thái dương, bình tĩnh hỏi:

- Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn làm công việc như thế nào?

Hạ Lạc ngẩng đầu lên, không chút do dự hỏi:

- Ta muốn đi Không Quân, được chứ?

Hiện giờ lợi thế lớn nhất của cô chính là đôi cánh sau lưng, chỉ có đi Không Quân mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

- Đi Không Quân à....?

Mục Lương yên lặng một lúc.

- Đại nhân, ta là cường giả cấp 6, đi Không Quân có thể giúp được rất nhiều việc!

Trong mắt của Hạ Lạc lộ ra vẻ khẩn cầu.

- Đi Không Quân cũng không phải không được, nhưng ngươi nên hỏi ý kiến của Hạ Khoa Phu một chút?

Mục Lương nhìn chằm chằm cô gái tóc cam.

Hạ Lạc vội vàng xua tay, nôn nóng nói:

- Không cần, cha ta sẽ đồng ý, không cần phải hỏi lại.

- Ngươi thích Không Quân đến thế sao?

Hồ Tiên quyến rũ hỏi.

- Nơi đó rất thích hợp ta.

Hạ Lạc gật đầu lia lịa.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói:

- Ngươi cũng có thể đến Phố Buôn Bán, học hỏi làm sao để kiếm tinh thạch hung thú nhiều hơn, đó cũng là một lựa chọn tốt.

Hạ Lạc phồng má, xấu hổ cười nói:

- Ta không được đâu, cha và các anh trai đều nói ta là loại người bị lừa còn giúp người ta đếm tiền, không thích hợp đi Phố Buôn Bán.

Hồ Tiên che miệng cười khúc khích, lại có loại miêu tả như vậy sao?

Mục Lương suy tư trong phút chốc, chậm rãi nói:

- Nếu đã như thế, vậy ngươi đi Không Quân thử việc nửa tháng đi, nếu như không thích thì lại đi làm việc khác.

- Quá tốt rồi, cám ơn đại nhân!

Hạ Lạc mừng rỡ nhảy cẫng lên, rối rít cám ơn Mục Lương.

Cô cúi đầu thật sâu trước Mục Lương, liên tục bảo đảm:

- Ta sẽ trân trọng công việc này.

- Vậy là tốt rồi.

Mục Lương cười một tiếng.

Anh chỉ là đồng ý cho nàng vào Không Quân mà đã vui vẻ đến như vậy sao?

Anh ôn hòa nói:

- Ngươi đi nói một tiếng với Nguyệt Phi Nhan, tiếp đó học tập làm sao để trở thành Phó đội trưởng, Thái Khả Khả sẽ kèm cặp ngươi.

- Vâng.

Hạ Lạc vui vẻ gật đầu lần nữa, tung tăng rời khỏi thư phòng, hào hứng đi tìm cô gái tóc đỏ.

- Úm úm….

Cô gái tóc cam vừa rời đi, Rồng Biển lập tức kêu to.

- Đói bụng?

Mục Lương cúi đầu nhìn Rồng Biển có chút uể oải.

- Xem ra không giống như là đói bụng.

Hồ Tiên nhẹ nhàng chạm vào cánh của Rồng Biển.

Xúc cảm lạnh buốt, dù nhìn mỏng như cánh ve nhưng thật ra đôi cánh dày gần một centimet, bởi vì trong suốt cho nên mới nhìn nhầm.

Mục Lương móm cho Rồng Biển một trăm điểm tiến hóa, lúc này nó mới có tinh thần một chút.

Hồ Tiên suy đoán:

- Mục Lương, Hung Thú Biển sống trong nước mặn, vậy Rồng Biển có cần ở trong nước không?

- Thử xem sẽ biết.

Mục Lương đưa tay ra, nguyên tố nước ngưng kết, một dòng nước hiện ra rồi bao bọc Rồng Biển.

Ào ào…..

Rồng Biển vừa vào nước, tinh thần của nó lập tức trở nên tốt hơn nhiều.

Móng vuốt ngắn nhỏ của nó chụp nước, toàn bộ cánh đã hoàn toàn trở nên trong suốt, nếu như không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện được.

Ào ào….

Rồng Biển ló đầu ra khỏi quả cầu nước, lỗ mũi mở lớn hô hấp.

Mục Lương cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Rồng Biển lại là động vật lưỡng cư.

Anh do dự một chút, cuối cùng quyết định không tiếp tục tiến hóa Rồng Biển.

Anh dự định chờ tới vùng biển rồi tiến hóa nó lên đến cấp tám.

………….

Đinh đong đinh đong......

Tiếng chuông du dương vang lên tám lần, Phố Buôn Bán trở nên náo nhiệt.

Trên đường, người đi đường ăn mặc đa dạng nhưng mục đích đều giống nhau, hết người này đến người khác, họ mang theo tinh thạch hung thú, chen chúc về phía những cửa hàng kinh doanh.

- Gia chủ, không phải nói không đến thành Huyền Vũ sao?

Vẻ mặt của Vũ Phó căng thẳng, nhìn xung quanh sợ gặp thành chủ Huyền Vũ.

Hắn với Vũ Thạch đi qua Sơn Hải quan, đi vào Phố Buôn Bán phồn hoa.

Vũ Thạch liếc mắt Vũ Phó, âm thanh lão lạnh lùng nói:

- Ngày mai, thành Huyền Vũ sẽ rời đi, có thể tới xem.

Tối hôm qua, thành Huyền Vũ đã đăng thông báo ở Thiên Môn lâu và thành Ngự Thổ, vào ngày mai thành Huyền Vũ sẽ rời thành Ngự Thố.

Vũ Thạch lo lắng mãi, vẫn quyết định đến Phố Buôn Bán của thành Huyền Vũ xem thứ gì đáng để giao dịch, để không bỏ lỡ cơ hội.

Vũ Phó thức thời im lặng, không gặp thành chủ nơi này là được. Hai người thuận theo dòng người đi dạo nhiều nơi.

Phố Buôn Bán đông người nhất từ khi thành Huyền Vũ dừng chân ở thành Ngự Thổ, mọi người đều biết thành Huyền Vũ sắp rời đi nên muốn đến giao dịch lần cuối để dự trữ hàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận