Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3432: Đạo tâm bất ổn trực tiếp Tọa Hóa. (1 càng ). (length: 7652)

Trong cùng một ngày, các tộc xếp hạng trong trăm tộc đầu của Thiên Hằng Tinh đều trở nên náo nhiệt.
Mục Lương nhận thấy các Lão Quái Vật ẩn dật trong các tộc. Sau khi hắn dùng lẽ phải để thuyết phục, các Lão Quái Vật đều trả lời về chuyện Hoang Cổ chiến trường và cánh cửa tiếp dẫn. Nghe xong hết thảy những lời đáp, Mục Lương chỉ cảm thấy thất vọng và khó hiểu.
Hầu hết các Lão Quái Vật đều biết Hoang Cổ chiến trường, nhưng rất ít người biết về cánh cửa tiếp dẫn, còn tin tức về tiên giới thì lại càng ít đến mức không đáng kể.
"Xem ra vẫn phải tự mình đến Hoang Cổ chiến trường một chuyến thôi."
Mục Lương khẽ thì thầm, rồi rời đi trong ánh mắt cung kính của các Lão Quái Vật.
Sự xuất hiện của Mục Lương đã khiến những cường giả sống hàng triệu năm này phải thức tỉnh. Sau khi nghe các tiểu bối trong tộc giải thích, họ mới hiểu được Tiên Đế của nhân tộc đã xuất hiện như thế nào. Khi biết Tiên Đế của nhân tộc chỉ mất hai năm để từ Bỉ Ngạn cảnh bước vào Tiên cảnh, các lão tổ tông của Bách Tộc đều im lặng, thậm chí có vài người đạo tâm không vững đã trực tiếp tọa hóa.
Mục Lương trở về cao nguyên hoàng thành Trung Châu, chỉ thấy Mục Mạn Tiên, Mục Cảnh Lam, Mục Dĩnh Lưu Ly và Mục Ngọc Kỳ đang ngồi thành hàng trên ghế sa lông trong chính điện, nhìn hắn bằng ánh mắt mong chờ.
"Cuối cùng cũng về rồi."
Nguyệt Thấm Lam ngồi một bên, nhíu mày liếc nhìn hắn. Mục Lương trừng mắt nhìn, trong lòng thoáng chút nghi hoặc.
"Phụ thân, có phải người đã quên gì đó không?"
Mục Dĩnh Lưu Ly nhỏ giọng nói. Nguyệt Thấm Lam cũng không nói gì, chỉ ra vẻ như để hắn tự mình lĩnh hội.
Lúc này Mục Lương đã nhớ ra, sắc mặt thả lỏng nói: "Sao có thể quên được chứ, chính vì nhớ nên ta mới vội về."
Hắn đã hứa với các con ngày hôm qua, rằng hôm nay sẽ dẫn chúng đi chơi ở khu vui chơi cả ngày.
Nguyệt Thấm Lam trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng không vạch trần ý đồ của hắn.
Nàng nhẹ nhàng đứng lên, nói: "Mau đi thay quần áo đi, bọn trẻ chờ sốt ruột rồi."
"Được, mười phút thôi."
Mục Lương vừa nói vừa xoa đầu các con.
Bốn đứa trẻ Mục Cảnh Lam hưng phấn gật đầu, có vẻ như sắp không đợi được nữa rồi.
Mục Lương về thư phòng, thay một bộ thường phục đơn giản. Hôm nay hắn muốn làm một người cha bình thường, để các con được thoải mái một chút.
"Hãy chơi thật vui với bọn trẻ nhé."
Hồ Tiên đi vào thư phòng nói.
"Ngươi không đi sao?"
Mục Lương kinh ngạc hỏi.
Hồ Tiên lắc đầu, giọng mị hoặc: "Ta thì không đi được, để cho ngươi tự mình ở bên bốn đứa trẻ, hẳn là chăm sóc được chứ?"
Mục Lương mấp máy môi, chuyện này không giống với những gì đã nói trước đó.
"Đương nhiên không thành vấn đề."
Hắn tươi cười nói, cũng hiểu được rằng hồ ly tinh muốn cho hắn có không gian riêng với các con.
"Vậy đi thôi, chơi cho đã rồi hãy về."
Hồ Tiên cười tươi như hoa chen chúc trên gương mặt.
"Được."
Mục Lương ghé sát hôn lên má hồ ly tinh một cái, rồi mới thỏa mãn rời khỏi thư phòng. Trong chính sảnh, các con nhìn chằm chằm vào thư phòng, thấy cha bước ra thì nhất thời vây lại.
"Cha ơi, bây giờ đi luôn ạ?"
Mục Cảnh Lam hưng phấn hỏi.
"Đúng rồi."
Mục Lương vừa nói vừa cúi người, ôm Mục Cảnh Lam gần bốn tuổi lên. Mục Dĩnh Lưu Ly bĩu môi nói: "Cha ơi, con cũng muốn ôm."
"Cha ơi, con nữa."
Mục Ngọc Kỳ cũng giơ tay lên.
"Được được được, ôm hết."
Mục Lương dở khóc dở cười, trực tiếp biến thêm một đôi tay, ôm cả bốn đứa trẻ lên. Nguyệt Thấm Lam dặn dò: "Cẩn thận nhé."
"Vâng."
Mục Lương đáp lời, mang theo bốn đứa trẻ bay lên không trung rời khỏi cao nguyên. Ly Nguyệt từ Thiên Điện bước ra, dịu dàng hỏi: "Đi rồi hả?"
"Vừa mới đi thôi."
Nguyệt Thấm Lam nhẹ nhàng đáp.
Ly Nguyệt khẽ nói: "Hai năm hắn ngủ say, các con nhớ hắn lắm."
"Các con đều rất hiểu chuyện."
Nguyệt Thấm Lam cảm thán.
Chính vì các con quá hiểu chuyện, nên Mục Lương - người cha này càng không thể bỏ qua quá trình trưởng thành của chúng. Hồ Tiên nghiêng đầu hỏi: "Lễ phục cưới của Minol và Yufir may xong chưa?"
"Đâu có nhanh như vậy, còn phải nửa tháng nữa."
Nguyệt Thấm Lam nói rồi quay đầu liếc nhìn Thiên Điện, Minol và Yufir đều không có ở đó. Hồ Tiên mị hoặc nói: "Vậy thì đợi Mục Lương từ Hoang Cổ chiến trường trở về rồi hãy tổ chức hôn lễ cho bọn họ vậy."
"Cũng chỉ có thể như vậy."
Nguyệt Thấm Lam nhẹ nhàng gật đầu.
Ly Nguyệt dịu dàng nói: "Ta đi xem Yufir, nửa tháng rồi không thấy nàng ấy đi ra ngoài."
Nguyệt Thấm Lam dặn dò: "Đi đi, để cho nàng nghỉ ngơi nhiều, đừng chỉ biết nghiên cứu."
"Vâng."
Ly Nguyệt đáp lời, xoay người đi đến khu vực nghiên cứu của Thiên Điện.
Trong phòng nghiên cứu, Yufir đang nghiên cứu lá cây Tiên Nguyên Thế Giới Thụ, muốn dùng nó làm nguyên liệu để chế tạo ra bí dược mới. Cửa phòng nghiên cứu bị gõ.
"Vào đi."
Yufir không thèm quay đầu lại, cứ nghĩ là tiểu hầu gái mang bữa ăn tới.
Nàng đang nghiên cứu bí dược cường hóa thân thể, cần phải sản xuất hàng loạt, chủ yếu cung cấp cho Hải Lục Không tam quân, để nâng cao thực lực cho các binh sĩ.
"Két kỳ ~~~"
Ly Nguyệt đẩy cửa bước vào, thấy Yufir đang vùi đầu xử lý lá cây Tiên Nguyên Thế Giới Thụ, cũng không nói gì làm phiền, chỉ lặng lẽ đứng nhìn. Cô gái tóc vàng buộc hai đuôi ngựa vẫn bận rộn thêm mấy chục phút mới nhận ra có gì đó không đúng, tiểu hầu gái mang bữa ăn hôm nay sao lại yên tĩnh như vậy.
Nàng ngẩng lên nhìn, đối diện với đôi mắt của người phụ nữ tóc bạc liền ngẩn người ra.
"Lạp, Ly Nguyệt."
Yufir kinh ngạc thốt lên.
Nàng đặt tài liệu trên tay xuống, xoa xoa tay nói: "Ngươi đến rồi sao không nói gì."
Ly Nguyệt mỉm cười, dịu dàng nói: "Sợ ảnh hưởng đến việc nghiên cứu của ngươi."
Yufir ngạc nhiên quan sát người phụ nữ tóc bạc, đột nhiên nhận xét: "Ly Nguyệt, sau khi ngươi làm mẹ thì trở nên dịu dàng hơn rất nhiều."
"Ta trước đây không dịu dàng sao?"
Ly Nguyệt không nhịn được hỏi.
Yufir lập tức nói: "Không dịu dàng, trước kia ngươi giống như một tảng băng, có điều tốt hơn Ngôn Băng một chút."
Ly Nguyệt nhớ lại vẻ mặt không cảm xúc của Ngôn Băng, đồng ý với cách so sánh của cô gái tóc vàng buộc hai đuôi ngựa. Nàng vô ý nói tiếp: "Vậy ngươi cũng mau chóng trở nên dịu dàng đi."
Yufir không để ý, khoát tay nói: "Ta chắc không có số may như ngươi rồi."
Nàng vừa nói vừa tiếp tục thao tác những dụng cụ thủy tinh đựng các chất chiết xuất từ dược liệu.
Ly Nguyệt chớp chớp đôi mắt màu bạc, không nhắc đến chuyện hôn lễ với nàng, đợi đến khi tự nàng ấy biết thì sẽ càng thêm vui vẻ. Yufir hồn nhiên hỏi: "Mục Lương đâu rồi, dạo này hắn đang bận cái gì vậy?"
0. 9 Ly Nguyệt dịu dàng nói: "Hôm nay hắn đang đưa các con đi khu vui chơi."
Yufir nghe vậy thì gật đầu, giọng trong trẻo: "Đáng lẽ hắn nên dành thời gian ở bên các con chứ."
"Còn ngươi thì sao, không nhớ hắn à?"
Ly Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
Sau khi Mục Lương đột phá thành công, Yufir chỉ đến thăm một lần rồi suốt ngày ở trong phòng nghiên cứu làm việc.
Mặt Yufir đỏ bừng, giọng nghiêm túc: "Ta không phải không nhớ, nhưng muốn nghiên cứu ra bí dược mới trước đã, như vậy cũng có thể giúp hắn giải quyết khó khăn."
Ly Nguyệt vỗ vỗ vai bạn thân, nhỏ nhẹ nói: "Chờ một thời gian nữa ngươi sẽ không phải vội vàng nghiên cứu như vậy đâu."
"Ý gì vậy?"
Yufir chớp đôi mắt màu vàng, không hiểu ý trong lời nói của bạn thân.
"Ngươi nghỉ ngơi đi."
Ly Nguyệt không nói thẳng, chỉ dặn dò bạn thân nghỉ ngơi nhiều rồi mới rời đi.
Ps: « 1 chương »: Đang gõ chương 2. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận