Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2089: Dục Vọng Phân Thắng Bại Của Đàn Ông Thật Kỳ Quái



- Ta dậy rồi, đang rửa mặt, chờ một chút!

Trong phòng truyền ra giọng nói thanh thúy của Lăng Hương.

Linh Vận hô một tiếng:

- Ngươi mau một chút đi, thành Huyền Vũ phái người tới đón chúng ta đấy!

Trà Thụ Sinh Mệnh tỏa ra ánh sáng, xua tan bóng đêm trên lưng rùa, xe thú tới đón người cũng đã dừng lại ở ven đường.

- Ừ, ra ngay ~~~

Lăng Hương lên tiếng.

Hơn mười phút sau, cô mới bước ra phòng tắm, thay đổi áo váy mới, trên người mang đầy bảo thạch và đồ trang sức.

- Đi thôi!

Lăng Hương nói với giọng điềm nhiên.

Linh Vận cũng ăn mặc cầu kì không kém, vừa quý khí lại không mất nét thanh xuân.

Hai người nắm tay đi xuống lầu, Phượng Nhi đã chờ sẵn.

Phượng Nhi khen tặng:

- Hôm nay, công chúa điện hạ thật xinh đẹp!

- Chẳng lẽ trước đây ta không đẹp sao?

Linh Vận kiêu ngạo hỏi ngược lại một câu.

- Trước đây cũng xinh đẹp, nhưng ngày hôm nay lại xinh đẹp hơn gấp bội!

Phượng Nhi cười khẽ nói.

- Cái này còn tạm được!

Linh Vận kiêu ngạo hất cằm lên, quét nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi:

- Phó Kỵ Sĩ Trưởng đâu rồi?

Phượng Nhi giải thích:

- Phó Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân đang trò chuyện với Tề Nhĩ Nạp bệ hạ, bọn họ đang chờ ở chỗ xe thú!

Linh Vận ngây thơ nói:

- Vậy chúng ta mau tới đó thôi!

Lăng Hương đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, tại sao cha ngươi còn chưa tới vậy?

- Ta cũng không biết!

Nụ cười trên mặt Linh Vận phai nhạt rất nhiều, cô đi tới Chủ Thành đã ba ngày nhưng vẫn không thu được tin tức của cha và mẹ.

Trong lòng cô có chút lo lắng, chẳng lẽ cha và mẹ trên đường đến đây đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lăng Hương thấy tâm trạng bạn tốt hạ xuống, vội vã lên tiếng:

- Đừng lo lắng, thực lực của thúc ấy rất mạnh!

- Ừ đúng vậy, cha ta chính là cường giả cấp 9!

Linh Vận lại lên tinh thần vài phần.

- Đúng thế, có lẽ một lúc nữa là sẽ gặp được bọn họ thôi!

Lăng Hương vỗ mu bàn tay bạn tốt để trấn an.

- Ừ.

Linh Vận cố nặn ra một nụ cười.

Hai người dắt tay đi tới ven đường, xa xa thấy một hàng xe thú dài, có vương thất, quý tộc đã lên xe đi về phía quảng trường Chủ Thành.

- Công chúa điện hạ!

Phó Kỵ Sĩ Trưởng phất tay ở phía xa, bên cạnh là Tề Nhĩ Nạp.

- Tới ngay!

Linh Vận lên tiếng, rồi kéo Lăng Hương bước nhanh tới trước, ngọt ngào chào hỏi Tề Nhĩ Nạp:

- Tề Nhĩ Nạp thúc thúc, buổi sáng tốt lành!

Tề Nhĩ Nạp cười ha ha nói:

- Chào buổi sáng, hôm nay Linh Vận rất xinh đẹp!

- Cha, còn ta thì sao?

Lăng Hương chu môi hỏi.

- Ngươi cũng rất xinh đẹp!

Tề Nhĩ Nạp cảm thấy buồn cười, cưng chiều xoa đầu con gái.

Lăng Hương nhoẻn miệng cười, thanh thúy nói:

- Cha, hiện tại xuất phát sao?

Tề Nhĩ Nạp gật đầu nói:

- Ừm, đại điển lập quốc bắt đầu lúc mười giờ, nên xuất phát thôi!

- Vậy thì chúng ta đi nhanh lên!

Lăng Hương ngây thơ thúc giục một tiếng, đạp thang gỗ muốn đi lên xe thú bên cạnh.

Tề Nhĩ Nạp quay đầu nói:

- Linh Vận, ngươi còn chưa thấy cha của mình sao, vậy trước hết cứ đi theo chúng ta đi.

- Đúng vậy, Linh Vận mau lên đây.

Lăng Hương xoay người lại vẫy tay lia lịa.

Linh Vận do dự hỏi:

- Như vậy có quá làm phiền mọi người không?

Lăng Hương nghe vậy không khỏi sừng sộ, nghiêm túc nói:

- Làm sao có chuyện đó được chứ, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, ngươi đừng nói thế, mau lên đây đi!

- Ừ, nhỉ!

Linh Vận cười tươi như hoa, cất bước muốn tiến lên.

- Vận Nhi!

Đột nhiên, đám đông phía sau truyền đến một giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Linh Vận chợt dừng bước, phản xạ có điều kiện xoay người lại, nhìn thấy cha và mẹ đã mấy tháng không gặp.

- Cha, mẹ!

Cô bất ngờ reo lên, vội vã chạy về phía hai người.

Linh Tịch giơ tay tiếp được con gái chạy như bay đến, dịu dàng nói:

- Thật đúng là Vận Nhi rồi, ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm chứ!

Ước Mỗ nói thầm một câu:

- Tìm kiếm suốt hai ngày, thế mà bây giờ mới gặp được.

Sau khi hắn và vợ đi tới Chủ Thành thì đã lập tức phân phó thuộc hạ đi tìm Linh Vận, chỉ là tìm hai ngày vẫn không thấy bóng dáng, bọn họ còn tưởng rằng con gái chưa tới Chủ Thành.

Linh Vận ở trong lòng mẹ nghe vậy ngẩng đầu lên, tò mò hỏi:

- Cha, mẹ, các ngươi tới đây lúc nào vậy?

- Hai ngày trước.

Linh Tịch đáp lại.

Linh Vận trừng lớn hai mắt, không vui bảo:

- A, hai ngày trước đã tới rồi? Vậy tại sao hai người không chịu đi tìm ta chứ?

Ước Mỗ cười khổ giải thích:

- Chúng ta có tìm, nhưng vẫn luôn không thấy được ngươi!

Trên mặt của Linh Vận lộ ra vẻ hồ nghi, nói:

- Làm sao có chuyện đó được chứ, ta tới Chủ Thành đã ba ngày rồi.

Hiện tại nàng nghiêm trọng hoài nghi cha và mẹ là muốn hưởng thụ thế giới của hai người, cố ý không tìm mình.

Linh Tịch nhẹ nhàng nhéo má con gái, dịu dàng trấn an:

- Bây giờ, tìm được là tốt rồi.

- Vâng!

Linh Vận nhoẻn miệng cười, sự lo lắng trong lòng tiêu tan hoàn toàn.

Tề Nhĩ Nạp mở miệng chào hỏi:

- Ông bạn già Ước Mỗ, ngươi tới hơi chậm đấy!

Ước Mỗ hừ một tiếng, tức giận nói:

- Ngươi chỉ tới sớm hơn ta vài ngày thôi, đừng quá khoe khoang.

- Dù sao thì cũng là tới sớm hơn ngươi.

Tề Nhĩ Nạp đắc ý nói.

Linh Tịch buồn cười nói:

- Chuyện này có gì hay ho để so sánh chứ?

Quả là dục vọng phân thắng bại của đàn ông thật kỳ quái.

Lăng Hương vội vã bước xuống xe thú, ngoan ngoãn vấn an:

- Chào chú Ước Mỗ, dì Linh Tịch mạnh khỏe!

Linh Tịch cười gật đầu:

- Ừm!

Người đánh xe nhắc nhở:

- Quý khách, chúng ta nên xuất phát thôi.

- Tốt, mọi người lên xe trước đi.

Tề Nhĩ Nạp gật đầu nói.

- Một lúc nữa gặp lại.

Linh Vận vẫy tay tạm biệt bạn thân, cha và mẹ đã tới, cô không cần chen chúc trong một chiếc xe thú với bạn tốt.

- Vâng.

Lăng Hương lên tiếng.

Đám người lên xe, nối đuôi nhau chạy tới quảng trường Chủ Thành.

Bên trong xe thú, Linh Vận đang kể cho cha mẹ nghe về những gì mình nghe và nhìn thấy ở thành Huyền Vũ hơn một tháng nay.

Linh Tịch nhìn con gái tươi cười rạng rỡ, vẻ mặt tỏa sáng, có thể nhận ra con bé rất thích thành Huyền Vũ.

Linh Vận nghĩ tới điều gì đó, hết lòng khen ngợi:

- Ta còn đến thủy cung dưới đáy biển, nơi đó thật sự rất đẹp, cha và mẹ nhất định phải tới đó một lần cho biết!

Đáy mắt của Ước Mỗ hiện lên một tia chột dạ, nói:

- Thủy cung dưới đáy biển à, ta và mẹ ngươi đã đến đó rồi, nhưng chỉ đi dạo được hai con phố thôi!

Linh Vận kinh ngạc nói:

- A, cha và mẹ còn có thời gian đi thủy cung dưới đáy biển sao?

- Chỉ là trùng hợp mà thôi!

Linh Tịch và Ước Mỗ liếc nhau, không hẹn mà cùng lựa chọn quên mất việc đi nhầm đường.

Linh Vận thanh thúy nói:

- Hóa ra là thế, vậy chờ sau khi kết thúc đại điển kiến quốc thì cả nhà chúng ta lại đi một chuyến nữa đi!

- Được, sẽ đi!

Linh Tịch cưng chiều gật đầu.

Linh Vận nắm tay trái đập vào lòng bàn tay phải, chợt nhớ ra gì đó, lại bảo:

- Đúng rồi, nơi đây còn có mười hai toà Vệ Thành, ta vẫn chưa đi đâu, hay là chúng ta đi Vệ Thành trước đi?

- Ngươi thích đi nơi nào trước thì đi, chơi đủ rồi trở về!

Linh Tịch đáp ứng.

Ước Mỗ há hốc mồm, vương cung còn rất nhiều việc phải xử lý, tối đa chỉ có thể ở lại thành Huyền Vũ nửa tháng thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận