Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 302: Thành Huyền Vũ Chiêu Mộ Linh Khí Sư

- Thành Huyền Vũ thông báo tuyển dụng nhân tài, vị trí: Linh Khí Sư trung cấp hoặc Linh Khí Sư cao cấp, đãi ngộ: Miễn phí phòng ở, lương mỗi tháng là 300 điểm cống hiến, mỗi ngày sẽ được cung cấp nước đầy đủ,…
- Hả, không phải thông báo của Phủ Thành Chủ mà là Thành Huyền Vũ.
Có người kinh ngạc la lên.
- Chiêu mộ Linh Khí Sư, miễn phí phòng ở, còn có nước đầy đủ, ta thấy đãi ngộ rất tốt, đáng tiếc ta không phải là Linh Khí Sư.
- Nhưng ta thấy thông báo phải nên dán ở tầng, Linh Khí Sư trung cấp làm sao sẽ ở tầng một.
- Đúng vậy, tầng một ở đều là người bình thường.
Rất nhanh, có rất nhiều người vây quanh phía trước bức tường đá.
- Bọn họ đang nhìn xem cái gì vậy nhỉ?
Lê Nhã dừng bước lại, trên gương mặt dưới lớp áo choàng rộng thùng thình tràn đầy tò mò.
Cô vốn muốn đi mua thức ăn nước uống, lại bị sự náo nhiệt bên đường hấp dẫn nên dừng bước.
Lê Nhã trợn to hai con mắt màu xám, con ngươi trở nên chỗ trống.
Sau một khắc, trong tầm nhìn của cô, người đứng trước tường đá dần trở nên trong suốt.
Ánh mắt của cô xuyên qua đám người, thấy được thông báo dán trên tường đá.
Lê Nhã là một Giác Tỉnh Giả, năng lực của cô là Nhìn Xuyên Thấu.
Cô nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Thành Huyền Vũ thông báo tuyển dụng nhân tài, chức vị: Linh Khí Sư trung cấp hoặc Linh Khí Sư cao cấp. Đãi ngộ: Miễn phí phòng ở…
- Linh Khí Sư trung cấp?
Đôi môi hồng của Lê Nhã khẽ nhếch lên, nhỏ giọng thầm thì một câu:
- Thật trùng hợp, chị mình và mình có thể đáp ứng đủ điều kiện.
Cô thu hồi ánh mắt, con ngươi trong suốt khôi phục lại thành màu xám.
- Đi mua nước và thịt trước.
Lê Nhã lại tiếp tục chạy đi.
Trước tiên, cô cần mua thức ăn mang về, lại báo cho chị biết tin tức này.
Nửa giờ sau.
Lê Nhã ôm một cái túi trở lại trên đường phố, đi một khoảng rồi quẹo vào con hẻm nhỏ bên đường. Sau khi, quẹo trái quẹo phải mấy lần, cô mới dừng lại, gõ cửa phòng trước mặt.
- Người nào?
Bên trong cánh cửa truyền ra một giọng nữ khác tràn đầy cảnh giác.
- Chị, là ta.
Âm thanh trong trẻo của Lê Nhã vang lên.
- Hắt xì !
Cửa phòng từ từ bị đẩy ra.
Khuôn mặt khẩn trương của Lê Tuyết trầm tĩnh lại, đã vội vàng tránh người ra, cho em gái đi vào nhà.
Sau đó, cô quay người đóng cửa lại, quan tâm hỏi:
- Lần này làm sao đi lâu như vậy?
Năm nay, Lê Tuyết 21 tuổi, lớn hơn em gái mình một tuổi, nhưng chiều cao lại thấp hơn Lê Nhã, chỉ cao 1 mét 63.
Tóc của cô dài ngang eo, màu tím nhạt, mái ngang, điều này làm cho cả người thoạt nhìn có chút dễ thương.
- Ta đọc được một thông cáo, là Thành Huyền Vũ dán…
Lê Nhã kéo chị mình đi vào nhà.
Cô cởi áo choàng rộng lớn ra, lộ ra khuôn mặt, vừa ngồi xuống vừa nói tin mình đọc được lúc nãy.
Lê Nhã cao hơn chị mình khoảng vài xăng-ti-mét, mái tóc quăn màu xám lạnh ngang eo, hiện tại, trên gương mặt trái xoan xinh đẹp lại lem nhem bụi cát.
- Thành Huyền Vũ chiêu mộ Linh Khí Sư?
Lê Tuyết chớp chớp con mắt màu tím nhạt, liếc em gái mình.
- Ừm, đãi ngộ vô cùng tốt.
Lê Nhã dùng sức chút đầu.
Lê Tuyết cau mày, ngồi xuống chần chừ nói:
- Ngươi muốn đi Thành Huyền Vũ? Có thể bại lộ thân phận của chúng ta hay không?
- Lúc ở Thành Tương Lai, chúng ta đều chưa nghe nói qua Thành Huyền Vũ, cũng không có nghe nói giữa hai bên có thành lập giao dịch qua lại nên chắc là sẽ không.
Lê Nhã chậm rãi lắc đầu, giọng cũng có chút không xác định.
Cô và chị mình là người bỏ trốn của Thành Tương Lai, trốn đông trốn tây đi tới Thành Phi Điểu.
Mỗi ngày hai người đều lo lắng hãi hùng, lo lắng bị người của Thành Tương Lai đuổi giết tìm được.
Lê Tuyết thở dài, nói:
- Thân phận của chúng ta quá nhạy cảm, phải cẩn thận một chút mới tốt.
- Chị, chúng ta cũng không thể mãi ngốc ở Phi Điểu Thành, như vậy làm sao có thể thay cha báo thù được?
Khuôn mặt của Lê Nhã nghiêm túc nói.
Các cô ở Thành Phi Điểu đã hơn mười ngày, còn định đợi hai ngày sau sẽ rời khỏi.
Nếu không, rất có thể bị người Thành Tương Lai đuổi giết tìm được.
- Cha…
Trong mắt của Lê Tuyết bỗng tràn ngập bi thương, nhớ tới cha,…
Cha của bọn họ chính là một trong những người phụ trách Thí Nghiệm Linh Khí Cơ Thể Người của Thành Tương Lai.
Thí Nghiệm Linh Khí Cơ Thể Người chính là muốn cải tạo con người thành linh khí.
Sau khi thành công, con người không cần ăn uống, chỉ cần dựa vào tinh thạch hung thú là có thể sống.
Ở giai đoạn thực nghiệm cuối cùng, cha của Lê Tuyết không đành lòng, cảm thấy để cho một người đang sống sờ sờ biến thành linh khí quá mức tàn khốc, cuối cùng mang theo hai chị em cô trốn khỏi Thành Tương Lai.
Lúc rời đi, bị cao tầng Thành Tương Lai phát hiện, vì vậy phái người chặn giết, cuối cùng, chỉ có Lê Nhã và chị cô sống sót bỏ trốn, còn cha hai người lại không rõ sống chết.
- Chúng ta phải mạnh mẽ lên.
Lê Nhã kéo tay của chị mình, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Thành Huyền Vũ chính là một nơi an toàn.
- Chuyện này...
Lê Tuyết chần chừ cau mày.
- Chị, tình huống trước mắt của chúng ta căn bản không thể sống bình yên qua ngày.
Lê Nhã thở dài, tiếp tục khuyên:
- Nhưng đãi ngộ của Thành Huyền Vũ cho vô cùng tốt, có nước có lương, tuy ta không biết điểm cống hiến là cái gì…
- Quan trọng nhất là, Thành Huyền Vũ di động, chúng ta trốn ở phía trên, người của Thành Tương Lai rất khó tìm được chúng ta.
- ...
Đôi môi của Lê Tuyết hơi trắng bệch khẽ nhếch lên, suy nghĩ mấy câu em gái nói.
- Chúng ta ở Thành Phi Điểu, quá dễ bị bại lộ thân phận.
Lê Nhã bất đắc dĩ nói.
- Như vậy…
Lê Tuyết nhíu mày…
- Chị, ngươi đừng suy nghĩ.
Lê Nhã thở dài, nói:
- Đầu óc của ngươi chỉ thích hợp luyện chế linh khí, không thích hợp nghĩ những chuyện phức tạp.
Chị cô rất có thiên phú trên phương diện luyện chế linh khí, đối với chuyện khác lại suy nghĩ rất đơn giản, rất khó để hiểu một vài ý nghĩa sâu xa.
- Ừm, nào có ai nói chị mình như vậy.
Lê Tuyết dở khóc dở cười.
- Cha cũng từng nói như thế.
Lê Nhã nhỏ giọng thầm thì một câu.
- Vậy ngươi quyết định đi.
Lê Tuyết mím môi một cái.
Cô thật sự không có lanh lợi như em gái.
- Chúng ta đi Thành Huyền Vũ.
Khuôn mặt của Lê Nhã nghiêm túc nói:
- Không, phải đến xem tình huống trước mắt một chút, nếu như không thích hợp, chúng ta lại rời đi.
Cô cũng không hiểu rõ về Thành Huyền Vũ, cần đến nơi đó khảo sát một chút.
- Tốt, vậy đi thôi.
Lê Tuyết chậm rãi gật đầu.
Trước cổng đi vào Thành Huyền Vũ.
Hai chị em Lê Nhã, Lê Tuyết đang đứng xếp hàng, trên người hai người đều mặc áo choàng.
Người ăn mặc như vậy có rất nhiều, ngoại trừ một ít người giấu đầu lòi đuôi, những người còn lại đều dùng để ngăn cản bão cát.
- Đều xếp thành hàng, chớ xô đẩy.
Cao Thao đứng ở bên trên Thiên Môn Lâu, chỉ huy mọi người đi vào.
- Dường như nơi đây cực kỳ nghiêm khắc chuyện vào thành.
Lê Tuyết nhỏ giọng nói.
- Như vậy mới an toàn.
Con ngươi của Lê Nhã lóe lên tia sáng.
Như vậy có thể ngăn cản một ít người trong lòng có âm mưu xấu xa đi vào.
- Vào Thành Huyền Vũ cần Văn Điệp Thông Quan, một viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
- Tính danh, đang ở nơi nào? Tới Thành Huyền Vũ làm cái gì?
Lỗ tai của Lê Nhã giật giật, nghe được bàn dài phía trước có rất nhiều âm thanh huyên náo.
- Chúng ta vào thành phải tốn hai viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
Rồi cô cau mày lại nhỏ giọng nói.
Lê Tuyết vô ý thức sờ túi da thú bên hông một cái.
Cô khàn khàn nói:
- Đúng lúc chúng ta chỉ còn lại có hai viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
Khóe miệng của Lê Nhã giật giật một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận