Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 685: Có Người Dám Đột Nhập Vào Khu Trung Ương, Muốn Chết!

Mục Lương đưa tay vỗ cô gái tao nhã bên cạnh, trấn an:

- Ta hiểu được ngươi lo lắng điều gì nhưng tất cả sẽ ổn thôi.

Anh có Khế Ước Ong Chúa trong tay, bất kỳ nhân tố không ổn định nào đều có thể giải quyết được.

Nguyệt Thấm Lan ngẫm nghĩ một chút lại nói:

- Ta nghĩ nên cho những người đó ở tại khu phố chữ Canh và khu phố chữ Tân, ngươi thấy sao?

- Được rồi, ngươi cứ xem rồi an bài sao cũng được.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan nhín về phía những người còn sống sót của thành Sơn, người già yếu ớt rất ít, trẻ con cũng chỉ có mấy chục đứa.

Hầu hết những người này đều may mắn còn sống vì khi đám Hư Quỷ thoát ra, họ đã nhanh chóng trốn được vào phủ Thành chủ. Đợi cho đến khi Thành Phòng Quân đuổi tới nơi, họ được cứu ra khỏi đó. Còn những người khác đều chết dưới răng nanh và móng vuốt của những con quái vật kia.

- Thật không biết sống chết.

Mục Lương nhăn mày, ánh mắt lạnh đi.

- Có chuyện gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan nghi hoặc hỏi.

- Có người dám đột nhập vào khu Trung Ương.

Mục Lương bay lên không, bỏ lại một câu sau đó lao về hướng rùa Huyền Vũ.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Ly Nguyệt ngưng trọng nhìn theo.

- Có người đột nhập vào Trung Ương.

Nguyệt Thấm Lan nhíu mày lên tiếng. Cô đang suy nghĩ là ai lại bản lĩnh lớn đến vậy, xông vào ngoại thành Huyền Vũ đã khó, đằng này còn trực tiếp đi tới Trung Ương.

- Muốn chết?

Con mắt màu bạc của Ly Nguyệt tràn đầy hàn khí. Cô xoay người, lạnh lùng ra lệnh:

- Hộ vệ khu Trung Ương, lấy tốc độ nhanh nhất chạy trở về.

- Tuân lệnh.

Tất cả hộ vệ Trung Ương cùng nhau hô lớn, động tác chỉnh tề chạy về hướng Rùa Đen, áo choàng không gió tự bay.

- Các ngươi không lo lắng chút nào sao?

Đại An Ti kinh ngạc nói với Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan.

- Chờ chúng ta về tới nơi, Mục Lương hắc đã xử lý xong chuyện hết rồi.

Hồ Tiên kiều mỵ cười.

……….

Quay trở lại thời gian hai tiếng trước.

Vũ Điền với Vũ Mộng quay trở lại Tam Tinh Lâu, vội vã bước lên cầu thang lên đến tầng ba.

Hai người đến phòng của Hoa La với Cuồng Phong Tử, vừa muốn giơ tay gõ cửa phòng, thì cánh cửa đã bị mở ra từ bên trong.

- Có chuyện gì vậy?

Cuồng Phong Tử thanh âm khàn khàn hỏi.

- Cơ hội đến rồi.

Vũ Mộng nói một cách nghiêm túc.

Giọng nói của Hoa La từ trong nhà vọng ra:

- Có cơ hội để động thủ?

- Đúng vậy.

Vũ Mộng đáp lại.

- Vào rồi nói.

Giọng của Hoa La có chút kích động mà vang lên.

Cuồng Phong Tử nghe thấy vậy liền xoay người đi vào phòng, nhường cửa cho hai người kia bước vào.

Vũ Mộng và Vũ Điền đi vào gian phòng, trông thấy Hoa La vừa rửa mặt xong từ trong phòng tắm đi ra.

- Tình huống như thế nào?

Hoa La ngước mắt hỏi.

- Hoa La, lẽ ra người đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài đúng không?

Vũ Mộng quay lại hỏi.

- Hừ, ta nghe được, cơ hội mà ngươi nhắc tới có liên quan đến âm thanh vừa rồi?

Hoa La cau mày hỏi.

Khóe môi Vũ Mộng nhếch môi, nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, thành chủ thành Huyền Vũ đã mang theo một đoàn quân lớn rời đi, hiện tại khu Ngoại thành đang được phòng vệ cực yếu.

- Thành chủ thành Huyền Vũ rời đi?

Vẻ mặt của Hoa La khó hiểu, lúc này mà rời đi thì phải làm sao bây giờ?

- Đúng vậy, ta nghe nói được từ Sơn Hải Quan hộ vệ nói rằng bọn họ đã đi đến thành Sơn.

Vũ Mộng gật đầu nói.

Két.....

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Cam Na bước nhanh vào, cô ta nóng lòng nói:

- Vậy thì còn chờ gì nữa, hành động ngay.

Hoa La liếc mắt một cái, giọng cô ta khó chịu nói:

- Không biết lúc vào có phải gõ cửa không?

- Xin lỗi, nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt, hãy làm điều đó khi mà ngươi có cơ hội, không thể kéo dài hơn nữa.

Cam Na trầm giọng nói.

Trên miệng cô ta nói một câu xin lỗi, nhưng trên mặt lại hết sức bình tĩnh, cũng không có chút nào áy náy.

- Cũng có lý, mau động thủ đi.

Dư Tương cũng bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài cửa.

Hôm nay, hắn dậy rất sớm, đang ăn sáng bên ngoài thì nhìn thấy lính gác bay ở trên ở đầu.

- Được, vậy hành động thôi.

Ánh mắt của Hoa La khẽ động, cô ta cũng bắt đầu hạ quyết tâm:

- Đi thông báo cho mọi người, chuẩn bị hành động.

Vũ Mộng đề nghị:

- Sau thời gian một đống lửa trại, cùng nhau tập hợp.

- Được.

Hoa La, Vu Tương, và Cam Na cùng nhau gật đầu.

Đợi bọn đạo tặc tản đi hết, mỗi người đều đi thông báo cho cấp dưới của họ.

Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng, những tên đạo tặc ở Tam Tinh Lâu lần lượt rời đi.

- Mới sáng sớm thôi, sau đã có nhiều người đi ra ngoài như vậy?

Ở phía sau quầy, Tiểu Phân chớp đôi mắt nghi ngờ, đưa mắt nhìn theo mấy người ở đại sảnh lần lượt rời đi.

Bên cạnh Nhà Hát, Hoa La với những người khác tụ tập ở đây, còn có thêm một nhóm trộm cướp.

- Ta đã quan sát thấy rằng, đoạn tường này là nơi được bảo vệ yếu nhất. Chúng ta có thể từ nơi này leo qua.

Vũ Mộng trầm giọng nói.

- Leo qua?

Cam Na nhìn lên bước tường của Úng thành hỏi lại.

- Cái này quá cao...

Khóe mắt của tên đạo tặc cấp dưới kia giật giật.

Độ cao tới mấy chục mét, nói leo qua là có thể leo qua sao?

Vũ Mộng nhìn về phía Hoa La sau đó mỉm cười rồi nói:

- Hoa La có biện pháp sao?

Ánh mắt của Hoa La không tốt liếc mắt tới phía Vũ Mộng nói:

- Ngươi đoán chắc là lần này ta sẽ tham gia hành động sao?

- Không, nếu như Hoa La không đến, ta cũng có biện pháp để bọn họ đi vào ngoại thành, nhưng như vậy sẽ càng mạo hiểm và tốn sức hơn một chút, còn lâu mới thuận lợi tiến vào như Hoa La.

Vũ Mộng ngữ khí kiên định nói.

Cô ban đầu dự tính, sẽ cùng anh trai ẩn thân tới gần công Úng thành, lợi dụng ưu thế ẩn thân, giải quyết đám người đứng gác ở xung quanh cổng, sau đó đường đường chính chính đi từ cổng vào

Nhưng như thế quá mạo hiểm, rất dễ dàng bị những hộ vệ khác phát hiện, không phải vạn bất đắc dĩ, là sẽ không làm như vậy.

- Hoa La, mau nắm chặt thời gian đi.

Cam Na thúc giục nói.

- Hừ!

Sắc mặt của Hoa La khó chịu hừ lạnh một tiếng, trong lòng cô ta mặc dù bất mãn, nhưng vì muốn kế hoạch tiến hành thuận lợi, vẫn à đè nén lại cảm xúc, chuẩn bị chờ sau khi kế hoạch kết thúc, sau đó, cô ta chắc chắn sẽ dạy dỗ lại cho tốt đám đàn em này.

Cô ta đi đến tường thành, vươn lòng bàn tay ra sau đó ấn vào tường, kích hoạt khả năng thức tỉnh của mình.

Ngay sau đó, những chiếc cọc gỗ nằm ngang mọc trên tường, kéo dài như một cái thang lên đỉnh tường.

Đây chính là khả năng thức tỉnh của Hoa La, nếu như cô ta dùng tay chạm vào địa phương nào đó, có thể tạo ra được những đầu gỗ.

- Đi lên đi.

Hoa La bỏ tay xuống sau đó lùi lại hai bước.

- Chị Vũ Mộng, xin mời.

Gan Na cười nói.

- Đúng là một lũ cáo già.

Vũ Mộng thầm nguyền rủa, biết rằng họ đang lo lắng về việc bị lừa.

Cô ta ngoài mặt cười cười nói theo:

- Vậy ta cùng anh trai đi lên trước.

- Đi thôi.

Vũ Điền ra vẻ sắc mặt bất mãn, cất bước giẫm lên cọc gỗ leo lên phía trên, tốc độ rất nhanh.

Vũ Mộng không nói hai lời đi theo, đuổi theo anh trai đi vào trên tường thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận