Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2777: Chuẩn Bị Tới Cửa Nói Chuyện (2)

Tiểu Tử dịu dàng hỏi:

- Tiểu thư Nguyệt Phi Nhan không trở về sao?

Hi Bối Kỳ ngồi ở trên ghế sô pha, thuận miệng đáp:

- Tối hôm qua có huấn luyện ban đêm, cô ấy phụ trách nên không về được.

Cô lấy ra một chiếc lược, bắt đầu chải mái tóc rối bù của mình, được một lúc thì chóp mũi khẽ giật, ngửi được mùi thức ăn thơm nức bay ra phòng bếp.

- Thơm quá, mới ngửi mùi thôi đã đói bụng rồi.

Hi Bối Kỳ xoa bụng bẹp của mình.

Ba Phù ló đầu ra khỏi phòng bếp, thanh thúy nói:

- Tiểu thư chờ một chút, bệ hạ trở về là có thể dùng bữa rồi.

- Ta biết rồi.

Hi Bối Kỳ gật đầu một cái.

Một tiếng sau Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan trở về, sáng sớm hai người đã đi rất nhiều nơi, vì tiết kiệm thời gian nên đều dùng Cửa Truyền Tống.

Ba Phù thanh thúy nói:

- Bệ hạ đã trở về, bữa sáng đã chuẩn bị xong.

- Được rồi.

Mục Lương đáp một tiếng, rửa mặt xong xuôi bước vào nhà ăn.

Ny Cát Sa và những người khác cũng ở đây, sau khi nam nhân ngồi xuống thì mọi người mới bắt đầu thưởng thức bữa sáng.

Mục Lương bình thản nói:

- Chiều nay ta và Hồ Tiên sẽ lên đường đến đại lục mới, có thể một tháng sau mới trở về.

- A, sao lại đột nhiên như vậy?

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na trừng lớn.

Tối hôm qua cô trực đêm ở Khu Vực Trung Ương nên đến bây giờ mới biết Mục Lương và Hồ Tiên phải đi xa nhà.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Chúng ta lâm thời làm quyết định vào tối hôm qua, đúng là có chút đột nhiên.

- Cần ta đi theo không?

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na sáng lên.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Không cần đâu, Ly Nguyệt và Hồ Tiên sẽ cùng đi với ta.

- Ồ, được rồi.

Ngải Lỵ Na bĩu môi, cầm lấy bánh rán cắn một miếng lớn.

- Lần này ta ra ngoài không phải đi chơi.

Mục Lương buồn cười nói.

- Ta biết.

Ngải Lỵ Na gật đầu thật mạnh.

Thanh Vụ dịu dàng hỏi:

- Bệ hạ, cần chúng ta chuẩn bị vật tư đi ra ngoài sao?

- Không cần, trong không gian đã có đủ rồi.

Mục Lương bình thản nói.

Bên trong không gian tùy thân của hắn có rất nhiều thứ, thức ăn, vũ khí, quần áo, vân vân… muốn gì có đó.

- Vậy được rồi.

Thanh Vụ gật đầu đáp.

Đôi tai thỏ lông nhung của Mễ Nặc dựng đứng, mềm mại nói:

- A, ta có chuẩn bị rất nhiều thức ăn, ngươi nhớ mang theo đấy!

- Tốt, tất cả đều mang lên.

Trong mắt của Mục Lương hiện ý cười, gật đầu đáp.

- Ừ ừ, ta đã dọn ra ngoài rồi.

Mễ Nặc cười tươi như hoa.

- Dọn?

Mục Lương nghe vậy chân mày run lên.

Hắn kinh ngạc hỏi:

- Rốt cuộc ngươi chuẩn bị bao nhiêu thế?

Mễ Nặc nhoẻn miệng cười ra hai cái má lúm đồng tiền, ngọt ngào hỏi:

- Cũng không nhiều lắm, chưa đến mười thùng mà thôi, hẳn là đủ để ngươi ăn trên đường rồi.

- ...

Khóe mắt của Mục Lương nhảy lên, mười thùng thức ăn, sợ là ăn hai tháng cũng không hết.

Trong giọng nói của Nguyệt Thấm Lan hiện ra ý cười:

- Mễ Nặc thật là có tâm.

- Sức ăn của Mục Lương khá lớn, cho nên ta chuẩn bị nhiều một chút.

Mễ Nặc nghiêm trang nói.

- Được rồi, cảm ơn ngươi.

Mục Lương dở khóc dở cười, cưng chiều tùy ý cô gái tai thỏ đi chuẩn bị thức ăn.

Ba giờ chiều, Hồ Tiên trở về từ Thành Buôn Bán Sơn Hải, Mục Lương và Ly Nguyệt đều đã chuẩn bị xong xuôi.

Trong chuyến đi lần này, vì không lãng phí thời gian trên đường đi, ba người không lựa chọn cưỡi phi thuyền vận chuyển, mà là đi qua Cửa Truyền Tống đến đại lục mới.

…………

Trong chính sảnh của cung điện, các cô gái đang tụ tập lại với nhau.

Mục Lương mặc áo bào màu đen, bên cạnh là Hồ Tiên, Ly Nguyệt và Diêu Nhi.

- Trên đường nhớ chú ý an toàn.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã dặn dò.

Bốn người Mục Lương phải lên đường, tất cả mọi người đều đến đưa tiễn, trên mặt không ít người hiện lên vẻ luyến tiếc.

- Đừng lộ ra vẻ mặt như vậy chứ, ta đâu phải là một đi không trở lại.

Mục Lương lên tiếng trấn an.

Mễ Nặc bĩu môi, yếu ớt đáp:

- Ta biết rồi.

Ly Nguyệt thanh thúy nói:

- Chúng ta sẽ cố gắng nhanh chóng trở lại.

- Ừ đúng rồi, an toàn là quan trọng nhất, đừng ở bên ngoài bị thua thiệt.

Hi Bối Kỳ nghiêm mặt nói.

Khóe môi của Ly Nguyệt hơi cong lên, dịu dàng nói:

- Yên tâm đi, có Mục Lương và Hồ Tiên ở đây, sao chúng ta có thể chịu thiệt được chứ?

- Cũng đúng, người khác mới cần phải lo lắng.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nhận đồng.

- Ha ha ha, các ngươi đừng thổi phồng ta như vậy, ta sẽ tưởng là thật đấy.

Hồ Tiên không khỏi cười quyến rũ, đôi mắt màu đỏ rực lóe sáng.

Khóe môi của Mục Lương hiện ra ý cười, nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, nói:

- Chúng ta đi đây, trong khoảng thời gian ta không có ở đây, vương quốc Huyền Vũ giao cho các ngươi xử lý.

Nguyệt Thấm Lan hơi nâng cằm lên, tự tin nói:

- Các ngươi yên tâm đi đi, ở đây đã có ta rồi, khi ngươi trở về thì vương quốc Huyền Vũ sẽ biến tốt hơn.

- Tốt, chờ ta trở lại.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Hắn vươn tay kéo Ly Nguyệt và cô gái đuôi hồ ly, cô gái tóc trắng lại dắt tay của Diêu Nhi, ngay sau đó không gian dao động bao phủ bọn họ, trong nháy mắt bốn người đã biến mất khỏi chính sảnh cung điện.

Sau khi bốn người Mục Lương rời đi, chính sảnh cung điện an tĩnh mấy giây.

- Ai~

Mễ Nặc thở dài một tiếng, phá vỡ sự trầm mặc.

Ngải Lỵ Na ôm vai cô gái tai thỏ, cười hỏi:

- Thế nào, Mục Lương mới vừa đi mà ngươi đã nhớ hắn rồi à?

- Làm gì có!

Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ, tránh thoát tay cô gái tóc hồng, trở về Thiên Điện như là chạy trốn.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Đừng chọc Mễ Nặc, da mặt cô ấy rất mỏng.

Trước đây cô gái tai thỏ rất sợ người lạ, hiện tại mặc dù không sợ nhưng mà da mặt vẫn là rất mỏng.

- Ta biết rồi.

Ngải Lỵ Na cười trộm vài tiếng, xoay người rời khỏi cung điện.

Hi Bối Kỳ và những người còn lại liếc nhìn nhau, đều cười một chút rồi tản ra đi làm việc của mình.

- Ai… Sau này văn kiện phải do ta tự xử lý rồi.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên đỡ trán.

Trước khi rời đi, Mục Lương có nói rằng văn kiện từ Cục Quản Lý đưa tới thì cô cứ xem rồi tự quyết định, không cần đợi hắn trở về phê duyệt, còn nếu thật sự xử lý không được thì dùng linh khí phát sóng liên lạc với hắn.

Nguyệt Thấm Lan nghĩ tới Vệ Ấu Lan, tâm trạng lập tức khá hơn, trong lòng may mắn trước đây bảo tiểu hầu gái tới Cục Quản Lý học tập hỗ trợ mình, bằng không thì cô sẽ bận đến phát điên mất.

Nếu như không có Vệ Ấu Lan hỗ trợ xử lý công việc ở Cục Quản Lý thì cô đã không thể nhẹ nhàng như bây giờ rồi.

Bên kia, Mục Lương mang theo đám người Hồ Tiên đi tới tầng một Khu Vực Trung Ương, đi qua Cửa Truyền Tống đến vương quốc Lan Lư Ba tại đại lục mới.

Khi bốn người vừa xuất hiện, Tô Lâm Y Tư, người đã nhận được thông báo trước đó, lập tức cất bước tới nghênh đón.

- Huyền Vũ bệ hạ, Hồ Tiên đại nhân.

Tô Lâm Y Tư thong thả hành lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận