Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3738: Quá yếu là không giúp được gì. (1 càng ).

Chương 3738: Quá yếu thì không giúp được gì. (1 chương).
Bên trong sân huấn luyện của U Linh Đặc Chủng Bộ Đội thuộc Huyền Vũ Đế Quốc.
Mân Nhi cùng Tô Khả đang tiến hành huấn luyện, y phục trên người ướt đẫm mồ hôi, động tác huấn luyện không hề chậm lại, từng chiêu từng thức đều dùng chân khí lực.
Giai đoạn đầu, hai người huấn luyện chủ yếu nâng cao tố chất thân thể, trước khi đột phá cửu giai đều phải trải qua huấn luyện thể năng cường độ cao, đồng thời củng cố các chức năng của cơ thể. Dù thực lực có mạnh mẽ đến đâu, mà tố chất thân thể không theo kịp thì cũng vô dụng.
Mân Nhi ngồi phịch xuống đất thở dốc từng ngụm, tiếng thở khàn khàn như cái ống bễ bị rách.
"Ngươi không sao chứ?"
Tô Khả lo lắng hỏi, sắc mặt nàng tái nhợt không chút máu, có thể thấy nàng lúc này mệt mỏi đến nhường nào. Hổ Tây khoanh tay đứng trước mặt hai người, ngáp một cái nói: "Nghỉ ngơi một giờ."
"Vâng." Tô Khả đồng ý ngay.
Mân Nhi cười khổ, cố nén cảm giác ê ẩm đau nhức trên cơ thể rồi khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp bắt đầu điều chỉnh cơ thể. Khi cơ thể bị vắt kiệt sức lực, tu luyện sẽ đạt được hiệu quả cao, tốt hơn cả ngủ một giấc. Tô Khả thấy nàng không sao thì cũng khoanh chân ngồi xuống, an tĩnh vận chuyển công pháp.
Hổ Tây bĩu môi, mấy ngày nay nàng được Ly Nguyệt điều đến đây hỗ trợ, may mà Tô Khả cùng Mân Nhi đều rất chuyên tâm huấn luyện, không có lười biếng gian dối, nên nàng cũng không vất vả khi chỉ dạy.
Hai người ngồi xếp bằng đồng thời bắt đầu đột phá, cảnh giới từ tứ giai tăng lên ngũ giai.
Hổ Tây hơi nhíu mày, kinh ngạc thốt lên: "Tốc độ đột phá nhanh thật đấy, tu luyện có bao lâu mà đã đột phá lên ngũ giai rồi."
Nàng tặc lưỡi không thôi, hoàn cảnh tu luyện và tài nguyên tu luyện hiện giờ tốt hơn trước đây nhiều, tốc độ tu luyện nhanh hơn cũng là điều dễ hiểu. Tô Khả cùng Mân Nhi mở mắt ra, vẻ vui mừng trong đôi mắt không giấu được.
"Khôi phục tốt rồi à?" Hổ Tây thản nhiên nói.
"Có thể tiếp tục." Tô Khả mặt nghiêm túc nói.
Mân Nhi cũng gật đầu, chuẩn bị tư thế giao chiến.
Hổ Tây hài lòng gật đầu, trực tiếp xuất thủ cùng hai người luận bàn.
Trong mắt người ngoài thì đó là Mân Nhi và Tô Khả bị đơn phương đánh đập, nhưng chính trong quá trình chịu đòn liên tục này, phản ứng, năng lực chống chịu đòn và kỹ xảo chiến đấu của hai người đều tăng lên nhanh chóng.
Khi Ly Nguyệt đến sân huấn luyện, Tô Khả và Mân Nhi đã mệt đến kiệt sức lần nữa, cả hai nằm sóng soài trên mặt đất không muốn nhúc nhích.
"đ·ạ·p đ·ạ·p đ·ạ·p ~ "
"Ly Nguyệt, có việc gì không?" Hổ Tây cất tiếng hỏi.
"Ta tìm các nàng." Ly Nguyệt gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Khả và Mân Nhi. Thấy người phụ nữ tóc bạc đến, hai người gắng gượng nhấc thân thể mệt mỏi đứng lên.
Hai người cung kính hành lễ: "Gặp qua Ly Nguyệt nương nương."
"Cường độ huấn luyện bây giờ các ngươi còn chịu được chứ?" Ly Nguyệt gật đầu hỏi.
"Dạ được ạ." Tô Khả mặt nghiêm túc gật đầu.
"Ừm, có việc muốn nói với các ngươi." Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt ánh lên tia sáng.
"Ly Nguyệt nương nương xin cứ nói ạ." Mân Nhi cung kính đáp.
Hổ Tây chớp mắt, lẽ nào nàng nên tránh mặt một chút? Vừa nghĩ vậy nàng đã xoay người chuẩn bị rời đi.
"Không có gì không thể nghe cả, ta nói xong các ngươi tiếp tục huấn luyện." Ly Nguyệt điềm tĩnh nói.
"À à." Hổ Tây nhún vai, hai tay khoanh trước ngực đứng sang một bên.
Ly Nguyệt nhìn Tô Khả và Mân Nhi, điềm tĩnh nói: "Thái Thượng Vô Tình Tông đã bị diệt."
"Hả?" Tô Khả và Mân Nhi đồng thời ngẩn người.
Ly Nguyệt gật đầu nói: "Ừm, Thái Thượng Vô Tình Tông âm mưu hãm hại Tiên Đế đại nhân, nên đã bị diệt môn, nhưng cừu nhân của các ngươi là Bách Thánh vẫn còn s·ố·n·g."
Vẻ mặt Tô Khả và Mân Nhi thoáng kinh hoàng, đến một tông môn mạnh như Thái Thượng Vô Tình Tông cũng bị diệt, nhưng nghe tin cừu nhân vẫn còn s·ố·n·g thì cả hai như bừng tỉnh.
"Ly Nguyệt nương nương, hắn ở đâu?" Mân Nhi vội vàng hỏi.
Ly Nguyệt giải thích: "Hắn đã bị giam giữ, ý của Tiên Đế đại nhân là giữ lại một m·ạ·n·g, sau này các ngươi tự mình đi giải quyết hắn."
Tô Khả và Mân Nhi lộ vẻ cảm kích, chỉ cần có thể tự tay đ·â·m cừu nhân, thì quá trình không còn quan trọng nữa.
"Đa tạ Tiên Đế đại nhân." Hai người đồng loạt hành lễ.
"Hắn đã bị giam rồi, cho nên các ngươi không cần quá khắc nghiệt với bản thân, còn đủ thời gian cho các ngươi mạnh lên." Ly Nguyệt bình thản nói.
Mân Nhi lắc đầu, mặt nghiêm túc nói: "Không phải ạ, ta muốn mạnh lên, không chỉ vì t·r·ả t·h·ù mà còn muốn giúp được việc cho Tiên Đế đại nhân, quá yếu thì không giúp được gì."
Tô Khả ra sức gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta không muốn bị coi là t·h·ị·t cá tr·ê·n thớt nữa, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể giúp được Tiên Đế đại nhân."
Ánh mắt Ly Nguyệt lóe lên, nàng vuốt cằm nói: "Ta hiểu rồi, nhưng đến lúc nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi."
"Vâng, chúng con hiểu." Tô Khả và Mân Nhi cung kính nói.
Ly Nguyệt điềm tĩnh nói: "Ừm, có gì thì cứ nói với Hổ Tây, mọi vấn đề trong tu luyện đều có thể giải quyết."
"Vâng ạ." Tô Khả và Mân Nhi đồng thanh đáp.
Ly Nguyệt xoay người rời đi, Tô Khả và Mân Nhi liền ngồi phịch xuống đất, thân thể đã quá mệt mỏi.
"Hôm nay còn luyện nữa không?" Hổ Tây hai tay khoanh trước ngực hỏi.
"Luyện." Tô Khả yếu ớt đáp.
"Vậy nghỉ ngơi hai giờ." Hổ Tây khoát tay, lấy cốc nước nhấp một ngụm trà ấm.
Bên kia, Ly Nguyệt trở lại trong cung điện, gặp Mục Lương ở thư phòng.
"Thế nào rồi?" Mục Lương ngước mắt lên hỏi.
"Tâm trạng của hai người coi như ổn định." Ly Nguyệt khẽ nói.
Mục Lương gật đầu, đưa tay ôm lấy eo người phụ nữ tóc bạc, nói: "Đều là những mầm non tốt, có thể bồi dưỡng, đừng để hận thù làm hỏng các nàng."
"Sẽ không đâu, các nàng rất sùng bái ngươi." Ly Nguyệt tựa vào lòng hắn, ngón tay nghịch ngợm cuộn lấy một sợi tóc của hắn giữa các ngón tay.
"Rất nhiều người sùng bái ta." Mục Lương cười nói.
"Thật mà." Ly Nguyệt khẽ nhếch hàng mi dài.
Mục Lương ôn nhu nói: "Người đàn ông của em càng ưu tú thì mới xứng với em."
Ly Nguyệt trách móc: "Anh đừng có nói linh tinh."
Mục Lương nheo mắt cười, ôm eo người phụ nữ tóc bạc, hỏi: "Có thích người đàn ông của em không?"
Ánh mắt Ly Nguyệt thoáng lay động, rồi gật đầu đáp: "Thích."
Mục Lương trầm giọng nói: "Hai ngày này rảnh rỗi anh sẽ dành thời gian ở bên em nhiều hơn."
Ly Nguyệt chớp đôi mắt đẹp màu bạc, hỏi: "Sau này anh còn phải bận rộn chuyện gì?"
"Luyện đan, còn muốn đi tuần thú tông nữa." Mục Lương dịu dàng đáp.
Ly Nguyệt gật đầu nói: "Vất vả quá, trở về cũng không có thời gian nghỉ ngơi."
"Có các em ở bên cạnh, anh cảm thấy rất thoải mái." Mục Lương khẽ nói, vùi đầu vào lòng người phụ nữ tóc bạc. Tai của Ly Nguyệt hơi ửng đỏ, nàng nhẹ giọng nói: "Vũ Thanh thế nào rồi?"
Ánh mắt Mục Lương khẽ lóe lên, lắc đầu nói: "Vẫn chưa tỉnh, trong thời gian ngắn cũng chưa tỉnh lại được, linh hồn của nàng vẫn chưa chữa trị hoàn toàn."
"Không c·hết là tốt rồi." Ly Nguyệt thở dài.
Mục Lương gật đầu, bình thản nói: "Có anh ở đây, nàng c·hết không được."
Vũ Thanh là cường giả Thái Ất Chân Tiên cảnh, chỉ có nàng sống sót thì mới giúp ích cho Huyền Vũ Đế Quốc được, nàng cũng là bạn cũ của Mục Lương, dù là tình hay lý thì anh đều không mong nàng xảy ra chuyện. Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Đều là người nhà, không sao là tốt rồi."
Mục Lương gật đầu, cảm khái nói: "Đúng vậy, đều là người nhà."
Ly Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, trong mắt nàng ẩn chứa một cảm xúc khác mà Mục Lương không hề nhận ra.
Ps: « 1 chương »: Đang gõ phần 2.
Bạn cần đăng nhập để bình luận