Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1218: Mồi Dụ Thú



Nhưng Lỵ Lỵ chợt nhớ tới Viện Mồ Côi và Ốc Đảo, điều này khiến cô vô cùng phiền muộn.

- Nếu như ta làm việc ở Tòa Án, không biết Đại trưởng lão có lột da ta hay không đây?

Lỵ Lỵ thở dài thườn thượt.

Mặc dù bây giờ cô ở thành Huyền Vũ, nhưng rốt cuộc vẫn là người của Ốc Đảo.

Hơn nữa nếu cô làm việc trong Tòa Án, vậy thì ai sẽ chăm sóc bọn nhỏ trong Viện Mồ Côi, một mình Mễ Á sẽ không thể nào lo liệu hết mọi việc được.

- Suy nghĩ thêm một chút nữa vậy.

Lỵ Lỵ quay đầu nhìn Tòa Án một lúc, sau đó xoay người rời đi.

……….

Ào ào ào ~~~

Trên đại dương mênh mông vô bờ, ba chiếc thuyền lớn chụm lại thành hình chữ nhân (人).

Trên con thuyền chính, Kha Đa Lạp xoa mồ hôi trên trán, bực bội lè lưỡi nói:

- Đội trưởng, trời quá nóng, lại còn không có ánh sáng mặt trời.

- Ngươi nói ít vài câu thì sẽ không thấy nóng nữa.

Mậu Đạt bàn ngồi ở mũi thuyền, hai mắt nhắm lại và bình thản nói.

- Như vậy cũng vô dụng thôi.

Kha Đa Lạp bĩu môi, dựa vào cột buồm nghỉ ngơi.

- Vùng biển nơi này rất kỳ quái, rõ ràng lúc này không phải là ngày nắng nóng.

Đại Tề đi xuống đài quan sát, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi, toàn thân mồ hôi nhễ nhại.

Kha Đa Lạp khó hiểu hỏi:

- Đúng vậy! Nơi này quá kỳ quái, chúng ta rời khỏi kênh Sương Mù đã sáu ngày rồi, vì sao đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy một hòn đảo nào cả?

- Chuyện này đúng là rất khó hiểu, nhưng trước mắt chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi tới trước.

Mậu Đạt thở dài.

Hắn mở mắt ra, phát hiện căn bản không thể tĩnh tâm nổi, hắn không cách nào bỏ qua cơn nắng nóng này.

Trên biển có gió, nhưng lại là gió nóng, điều này khiến cho mọi người trên thuyền đều muốn phát điên.

- Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì chúng ta sẽ bị say nắng.

Kha Đa Lạp thè lưỡi ra, bắt chước dáng vẻ giải nhiệt của ma thú

Đại Tề cau mày, khàn khàn nói:

- Ta luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, có khi nào chúng ta đã đi nhầm hướng không?

- Chắc không đâu, đối diện với kênh Sương Mù chính là lục địa, chuyện này chắc chắn không sai.

Kha Đa Lạp giơ tay lắc lắc.

Kênh Sương Mù có hình vòng, một mặt luôn hướng vào đất liền.

- Nhưng chúng ta đã bơi lâu như vậy lại không nhìn thấy hòn đảo nào, chuyện này quả thật là quá kì quái.

Đại Tề đặt mông ngồi xuống, giơ tay gãi ót, bực bội nhổ một ngụm nước bọt.

Lạch cạch lạch cạch.....

Mồ hôi trượt dài trên cổ hắn rồi nhỏ giọt xuống boong tàu.

- Trên thuyền còn có bao nhiêu thức ăn?

Mậu Đạt trầm giọng hỏi.

Đại Tề đáp:

- Đội trưởng, chỉ còn một miếng thịt khoảng hơn một mét.

- Chỉ còn lại ngần ấy thôi sao?

Mậu Đạt nhíu mày.

Mấy ngày trước hắn và Đại Tề xuống biển bắt được một con Ma Thú Biển, lúc này mới khiến cho những người trên thuyền không đến mức chết đói.

- Đội trưởng, đây đã là chúng ta ăn rất tiết kiệm rồi, nếu không thì hai ngày trước đã hết sạch.

Kha Đa Lạp bất đắc dĩ nói.

Mậu Đạt cảm thấy nhức đầu, trầm giọng nói:

- Vậy đợi lát nữa ta và Đại Tề lại xuống biển đi săn.

- Được rồi.

Đại Tề giơ tay giật giật quần để làm quạt, nhưng mà chỉ có gió nóng tỏa ra.

- Bây giờ đi được rồi, kẻo trời tối quá không nhìn rõ, lúc đó sẽ phiền phức hơn.

Mậu Đạt đứng lên, thuần thục buộc sợi dây thừng quanh thắt lưng.

Đại Tề lập tức đứng lên rồi cũng nhanh chóng buộc dây thừng quanh eo.

- Đội trưởng, phó đội trưởng, hai người phải cẩn thận đó!

Kha Đa Lạp nhắc nhở.

- Ngươi có muốn cùng nhau đi xuống không?

Đại Tề liếc Kha Đa Lạp một cái.

Kha Đa Lạp xấu hổ lắc đầu nguầy nguậy, từ chối:

- Không đi, không đi! Kỹ năng bơi lội của ta không bằng các ngươi, đi theo chỉ kéo chân sau thôi.

- Nhát gan!!

Đại Tề bĩu môi.

Hắn và Mậu Đạt đi đến mạn thuyền, lấy ra một miếng mồi lớn tỏa ra mùi hương kỳ quái.

Nó vừa có mùi hoa vừa giống như mùi của nước bọt, khó ngửi nhưng lại có sức hút chết người đối với ma thú biển.

Vút!

Đại Tề vứt miếng mồi vào trong biển rồi yên tĩnh chờ đợi.

Mậu Đạt quay đầu hỏi:

- Vừa rồi là miếng mồi dụ thú cuối cùng sao?

Mồi dụ thú sẽ tan ra khi gặp nước, thu hút các loài ma thú biển xung quanh đến gần, có điều quá trình này chỉ kéo dài trong vòng nửa giờ.

- Ừ, nếu như lần này không bắt được ma thú biển và không tìm thấy được hòn đảo nào trong vài ngày tới, vậy thì chúng ta sẽ chết đói.

Đại Tề nhếch miệng nở nụ cười.

- Như vậy mà ngươi còn cười được à?

Mậu Đạt giơ tay vỗ mạnh vào đầu đội phó, phát ra một âm thanh giòn giã.

Đại Tề cười khan nói:

- Hì hì, đợi chút nữa bắt được ma thú biển thì tốt rồi.

Ào ào ào~~~

Dưới thuyền có động tĩnh, từng cái bong bóng cực lớn bốc lên mặt biển.

- Tới rồi!!

Đôi mắt của Đại Tề sáng lên, lập tức lao mình xuống biển.

Mậu Đạt theo sát phía sau, nhanh chóng nhảy xuống nước.

Kha Đa Lạp và các đội viên khác vội vã đi tới mạn thuyền, vươn tay giữ chặt dây thừng và chú ý đến động tĩnh trong biển.

Ục ục ục ~~~

Không bao lâu, càng ngày càng có nhiều bong bóng nổi lên, có thể thấy trận chiến dưới nước kịch liệt như thế nào.

- Hy vọng là cả hai không có việc gì….

Kha Đa Lạp bắt đầu lo lắng.

Mậu Đạt và Đại Tề không phải là Ma Pháp Sư hệ thủy, chiến đấu dưới nước rất bất lợi cho hai người.

Thời gian chậm rãi trôi qua, động tĩnh trong biển vẫn vô cùng mãnh liệt.

- Tại sao bọn họ còn chưa lên đây nữa?

Có đội viên bắt đầu khẩn trương hỏi.

- Ngươi ngậm miệng lại, đừng nói chuyện!

Kha Đa Lạp quở mắng một tiếng.

Các đội viên đều thức thời im lặng, quan sát viên và đội trưởng, đội phó có quan hệ rất tốt, không thể đắc tội.

Lại qua một hồi lâu, sợi dây trên tay Kha Đa Lạp bị căng ra, đó là tín hiệu để thu hồi dây thừng.

- Mau lên, mau kéo đội trưởng và phó đội trưởng lên thuyền!

Kha Đa Lạp vội vàng hô to.

- Mọi người mau tới hỗ trợ, kéo mạnh vào!!

Người của Đội Mạo Hiểm đều xúm lại kéo dây thừng.

Ào ào ào ~~~

Không lâu sau, Đại Tề và Mậu Đạt cả người đầy vết thương được kéo lên thuyền.

Hai người nằm ngửa, ho khan kịch liệt rồi phun nước biển ra ngoài.

Quần áo trên người cả hai đều tơi tả không lành lặn, trên người có bảy, tám miệng vết thương, nhìn rất là chật vật.

- Đội trưởng, phó đội trưởng!!

Các thành viên đội mạo hiểm kinh ngạc thốt lên.

- Đội trưởng, các ngươi không sao chứ?

Kha Đa Lạp lo lắng cúi xuống và bắt đầu kiểm tra vết thương của hai người.

May mắn là tuy cả hai có nhiều vết thương nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần cầm máu thì sẽ không phải chết.

- Mau đi lấy thuốc tới đây.

Kha Đa Lạp rống to một tiếng.

- Vâng!

Các đội viên hốt hoảng chạy về buồng nhỏ trên tàu.

- Khụ khụ, thật là xui xẻo, không ngờ gặp phải ma thú biển cấp 7 đỉnh phong, suýt nữa thì không trở về được!

Đại Tề đau đến nhe răng trợn mắt, thoạt nhìn trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm.

Mậu Đạt hít sâu vài hơi, chịu đựng cơn đau rồi nói:

- Lại lãng phí một khối Mồi Dụ Thú rồi.

Kha Đa Lạp nghe vậy thở phào một hơi, đội trưởng và phó đội trưởng còn có thể ba hoa, điều đó có nghĩa là bọn họ không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Hắn trầm giọng nói:

- Những thứ đó không quan trọng, trước tiên phải chữa lành vết thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận