Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2698: Bất Hủ Chúng Bất Ngờ Đột Kích

- Số mười bảy thật xinh đẹp, có ai biết cô ấy tên là gì không?

- Chân dài, dáng cao, thật là đẹp mắt.

- ....

Trong mắt của Tuyết Diệp chỉ có sàn diễn, trong tai cũng chỉ có âm nhạc, bây giờ cô đang cực kỳ yêu thích phần công việc này.

Sàn diễn dài một trăm mét, cô đi hai phút mới xuống đài, bước nhanh băng qua thông đạo trở lại hậu trường.

- Mau lên, đi đổi trang phục số ba mươi.

Nhân viên hậu đài vỗ vai của Tuyết Diệp.

- Tốt.

Tuyết Diệp lên tiếng, bước nhanh tới trước từng hàng giá áo, gỡ xuống bộ trang phục có treo bảng số ba mươi rồi chui vào phòng thay quần áo.

Nửa giờ sau, Tuyết Diệp lại lên đài lần nữa.

Khi buổi Trình Diễn Thời Trang kết thúc thì cô đã lên sàn diễn tổng cộng sáu lần.

Nhân viên quản lý vỗ tay nói:

- Mọi người vất vả rồi, tất cả trở về nghỉ ngơi đi, tiền lương sẽ được kết toán vào ngày mai.

- Tốt ~~~

Các người mẫu đều thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Tiểu Phấn khoác tay Tuyết Diệp, thanh thúy cười nói:

- Tuyết Diệp, chúng ta cùng nhau trở về đi.

- Tốt.

Tuyết Diệp khẽ gật đầu.

Tiểu Phấn là người bạn mà cô vừa mới làm quen, cũng là người bạn đầu tiên mà cô quen biết sau khi làm việc ở vương quốc Huyền Vũ.

- Đi thôi.

Đôi môi đỏ mọng của Tiểu Phấn cong lên, cô kéo tay cô gái Ma Cà Rồng, vừa đi vừa nhỏ giọng hàn huyên. Hai người cùng đi về phía trạm xe lửa và mua vé trở về Chủ Thành, như vậy sẽ tiết kiệm được hai phần ba thời gian so với ngồi xe thú.

Tiểu Phấn khen ngợi:

- Tuyết Diệp, hôm nay ngươi thật xinh đẹp.

Tuyết Diệp dịu dàng nói:

- Ngươi cũng rất đẹp, chiếc váy màu đỏ ngươi mặc hôm nay rất hợp với ngươi.

- Ha ha ha, cảm ơn! Ta cũng cảm thấy nó rất đẹp, muốn mua lại thế nhưng quá mắc, có xài hết tiền lương một năm của ta thì cũng chưa đủ.

Tiểu Phấn cười khổ một tiếng.

- Đúng là rất đắt.

Tuyết Diệp gật đầu nhận đồng.

Quần áo trình diễn hôm nay đều là tinh phẩm, chỉ có phú thương và quý tộc mới mua được.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía trạm xe lửa, khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ thì đột nhiên có hai nam nhân mặc áo choàng đen bước ra từ đó.

Tuyết Diệp quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó không quan tâm tiếp tục đi tới trước.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiểu Phấn ngây thơ nói:

- Tuyết Diệp, hay là chúng ta ăn cái gì đó trước rồi về?

- Ngươi muốn ăn gì?

Tuyết Diệp thuận miệng hỏi.

Tiểu Phấn suy nghĩ một chút, thanh thúy nói:

- Bánh cuốn đi, đã rất lâu rồi ta chưa ăn món này.

- Tốt.

Tuyết Diệp mỉm cười gật đầu.

Phía sau hai cô gái, trong mắt một gã mặc áo choàng đen lộ ra hung quang, thấp giọng nói:

- Lên đi.

- Tốt.

Một tên mặc áo choàng đen khác lên tiếng.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hai người vọt tới trước, giơ tay nhào về phía cô gái Ma Cà Rồng.

Tuyết Diệp dường như nhận ra nguy hiểm mà quay đầu lại, sau đó đôi mắt màu vàng kim của cô cấp tốc co rút lại, vội vã giơ tay lên ngăn cản.

- A, các ngươi làm gì thế?

Tiểu Phấn hét lên một tiếng, muốn tiến tới hỗ trợ Tuyết Diệp.

- Cút ngay!

Tên mặc áo choàng đen vung tay lên, Tiểu Phấn bị đánh bay ra ngoài, đụng vào trên vách tường.

- Phanh ~~~

Cơ thể cô đau nhức đến mức suýt nữa ngất xỉu, trước mắt cô dần trở nên mơ hồ, thấy lờ mờ Tuyết Diệp đang giao đấu với hai gã mặc áo choàng đen.

- Ngươi chán sống rồi!

Tên mặc áo choàng đen cười gằn, lại giơ tay công kích cô gái Ma Cà Rồng lần nữa.

- Tiểu Phấn!

Tuyết Diệp hoảng sợ hô to, vẻ mặt của cô rất khó coi, lạnh giọng chất vấn:

- Các ngươi là ai?

- Từ bỏ chống cự đi, ngươi không trốn thoát đâu.

Tên mặc áo choàng đen hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Tuyết Diệp cau mày, không nhớ mình có thù oán với ai ở vương quốc Huyền Vũ này.

Ba người giao chiến, chẳng mấy chốc đã đưa tới rất nhiều sự chú ý.

- Nơi đây xảy ra chuyện gì vậy?

- Có người đánh nhau, mau đi thông báo Tuần Cảnh Vệ qua đây.

Dân chúng hô to, có người xoay người chạy về phía Tuần Cảnh Vệ Vệ Thành.

Tên mặc áo choàng đen nói với đồng bọn:

- Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian nữa, mau chóng tóm lấy cô ta rồi rời khỏi đây thôi.

- Nhất định phải bắt cô ta cho bằng được, phụng giả đại nhân đang đợi.

Tên mặc áo choàng đen còn lại lên tiếng.

- Phụng giả đại nhân?

Tuyết Diệp cau mày.

Vẻ mặt cô lập tức thay đổi, hai gã mặc áo choàng đen gia tăng tốc độ đánh, ép tới cô liên tục bại lui, chẳng mấy chốc thì trên người cô đã có mấy vết thương.

Tên mặc áo choàng đen nở nụ cười lạnh lùng:

- Từ bỏ đi, Bất Hủ Chúng chúng ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt.

- Bất Hủ Chúng….

Tiểu Phấn phun ra một ngụm máu, chỉ nghe được một câu rồi ngất xỉu.

- Phanh ~~~

Đôi mắt màu vàng óng của Tuyết Diệp biến thành màu đỏ như máu, cánh dơi sau lưng giang ra, tiến vào trạng thái huyết nộ.

- Quả nhiên là Ma Cà Rồng.

Tên mặc áo choàng đen lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Hắn nhếch miệng cười nói:

- Tổ chức điều tra không sai, Ma Cà Rồng là chủng tộc rất gần với sự trường sinh nhất.

- Vậy thì càng phải bắt cô ta mang về, toàn bộ là vì trường sinh.

Trong mắt của tên mặc áo choàng đen còn lại rực lửa.

Thế tiến công của hai người lại trở nên nhanh hơn, cho dù Tuyết Diệp đã tiến vào trạng thái Huyết Nộ thì cũng không phải đối thủ của hai người.

- Phanh ~~~

Tên mặc áo choàng đen lấy ra một quyển trục, kéo ra phóng lấy ra ma pháp.

Cơ thể của Tuyết Diệp cứng đờ, vài giây sau đã không thể động đậy.

- Hừ, lãng phí quyển trục của ta.

Tên mặc áo choàng đen hừ lạnh một tiếng.

- Đi thôi, Tuần Cảnh Vệ tới rồi.

Tên mặc áo choàng đen còn lại quát lạnh một tiếng, giơ tay đánh ngất Tuyết Diệp rồi cất cô vào trong túi, khiêng lên vai chạy vào trong hẻm nhỏ. Tên còn lại thì ném một quả cầu ra phía sau tạo ra một đám khói đen, che giấu tung tích của hai người.

- Mau đuổi theo bọn hắn!

Sắc mặt của Tuần Cảnh Vệ rất khó coi, lập tức phất tay lên ra lệnh cho những người khác đuổi theo.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tuần Cảnh Vệ tản ra, tiến vào trong từng ngõ hẻm.

Ban đêm, cung trong đó điện.

Nguyệt Thấm Lan xong việc trở lại cung điện, ngồi trên ghế sô pha mềm mại, thuận miệng hỏi:

- Hôm nay Mục Lương vẫn chưa đi ra à?

Ba Phù thanh thúy đáp:

- Bệ hạ vừa mới vào phòng làm việc hôm qua, hôm nay vẫn chưa đi ra ngoài.

- Cũng đúng, có lẽ hắn còn phải bận việc vài ngày nữa mới xong được.

Nguyệt Thấm Lan nói xong thì gỡ trâm cài tóc trên đầu xuống, làm cho mái tóc dài màu xanh nước biển của cô xõa xuống.

- Thấm Lan đại nhân, để ta ấn đầu giúp ngươi.

Ba Phù đi lên trước nói.

- Được.

Đôi mắt xanh của Nguyệt Thấm Lan hơi khép lại.

Ba Phù nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương của cô gái ưu nhã, sau đó lại xoa bóp sau gáy.

Lông mi nhỏ dài của Nguyệt Thấm Lan run lên, mở miệng thốt lên:

- Thật là thoải mái ~~~

Ba Phù thanh thúy nói:

- Phòng bếp đang nấu cơm tối, nửa giờ nữa mới có thể dùng bữa.

- Ừm, hôm nay ăn cái gì thế?

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi.

Ba Phù ngây thơ đáp:

- Rau xào và cháo Linh Mễ.

Nguyệt Thấm Lan thoải mái nói:

- Rất tốt ~~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận