Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 181: Hỗn Loạn

Anh không muốn một vị trợ thủ mất ngủ trong đêm nay, nếu vậy thì sao có thể có tinh thần tới xử lý sự vụ.
- Ngươi viết quá chân thật.
Nguyệt Thấm Lam cảm thán nói.
- Mẹ, cho ta đọc thử một chút.
Nguyệt Phi Nhan tò mò hô.
- Lấy đi.
Cô đưa qua.
Đôi mắt xanh biếc như sóng nước lập loè, cô tò mò hỏi:
- Muốn đêm nay bắt đầu in ấn quyển sách đó sao?
- Ừ, cho người dừng lại việc in ấn Văn Điệp Thông Quan, trước tiên in ấn mấy quyển này ra.
Mục Lương lấy ra một khối phiến đá từ trong ngăn kéo, đưa qua, nói:
- Dùng cái này khắc lên đồ án để làm bìa mặt đi.
Sách ba vạn chữ, dùng thuật in chữ rời để in ấn, cũng có thể tạo ra một quyển sách không tệ.
Thêm nữa một cái đồ án do hắn vẽ ra, khẳng định có thể hấp dẫn người khác mua sắm.
- Được.
Nguyệt Thấm Lam cầm lấy.
Cô dịu dàng vén sợi tóc buông rơi bên cạnh tai, hào phóng hỏi:
- Sau khi sách được in ấn xong, có thể cho ta một quyển không?
- Đương nhiên có thể.
Mục Lương nhẹ nhàng gật đầu.
- Bây giờ, ta đi cho người bắt đầu in ấn.
Nguyệt Thấm Lam đứng dậy, túm chặt cánh tay con gái kéo ra bên ngoài.
- Mẹ, chờ một chút!
Nguyệt Phi Nhan lớn tiếng la hét:
- Ta còn chưa xem xong.
- Chờ sách in ra, ngươi lại chậm rãi xem cũng không vội.
Nguyệt Thấm Lam cứ như vậy túm lấy cô gái tóc đỏ kéo ra khỏi thư phòng.
Cô đi tới cửa thư phòng, nhìn thấy hai người Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na đang đứng trước cửa chờ đợi.
- Không uống ly trà rồi hãy đi sao?
Mễ Nặc mang theo tiểu hầu nữ bưng trà đi đến, nhìn đến bốn người đứng ở cửa.
- Không cần, chúng ta còn có việc vội.
Nguyệt Thấm Lam yêu mị cười, dẫn theo con gái sắp xếp người chuẩn bị in sách suốt đêm.
Mễ Nặc nhìn theo hai mẹ con nhà họ Nguyệt vội vã rời đi, ngược lại nhìn về phía hai người cô gác tóc trắng.
- Ngươi vào trước đi.
Ly Nguyệt nói với cô gái tai thỏ.
Vốn dĩ họ đứng ở cửa, vì sợ sẽ quấy rầy mấy người Mục Lương xử lý sự vụ.
Mễ Nặc hơi gật đầu, mang theo tiểu hầu gái bưng trà tiến vào thư phòng.
- Mục Lương, uống chút trà Tinh Thần cho thoải mái đầu óc đi.
Cô bưng trà đi tới, đưa cả bữa ăn khuya khoai nướng tới.
- Được.
Anh nhận lấy ly trà mà cô gái tai thỏ bưng tới.
Anh liếc mắt hai đạo thân ảnh đứng ở ngoài cửa một cái, nhẹ giọng nói:
- Hai người các ngươi nhanh lên đi vào đi.
Ngay lập tức Ly Nguyệt, Ngải Lệ Na tiến vào thư phòng.
- Là lo lắng việc của đồng bạn các ngươi đúng không?
Mục Lương nhấp một ngụm trà, không cần nghĩ cũng biết ý đồ đến của họ.
- Ngày mai, đã tới thành Thánh Dương, chúng ta nghĩ đến tìm ngươi hỏi một chút có sắp xếp gì không?
Ly Nguyệt ôn nhu nói, chủ yếu muốn xem anh có đề nghị tốt gì không?
- Ngày mai, Tiểu Huyền Vũ tới gần thành Thánh Dương, khẳng định sẽ tạo thành khủng hoảng.
Anh buông chén trà xuống, nghiêm túc nói:
- Đến lúc đó, thành Thánh Dương rối loạn, đúng là thời cơ tốt để các ngươi ẩn núp vào thành cứu người.
- Đúng rồi.
Hai mắt của hai cô gái sáng ngời.
- Ta sẽ bảo kỳ nhông khổng lồ đi cứu người với các ngươi.
Mục Lương không yên tâm để hai cô gái tiến vào trong thành Thánh Dương.
Có Kỳ Nhông Ba Màu đi theo, cũng có thể giúp đỡ được hai người.
- Thật tốt quá.
Ngải Lỵ Na hưng phấn nhảy lên.
Cô đã biết sự khủng bố của con kỳ nhông lớn kia, trong trạng thái ẩn thân tuyệt đối có thể nhẹ nhàng giải quyết một cường giả cấp 6.
Sáng sớm.
Rầm rập…
Một đám người chạy ầm ầm qua.
- Bọn họ là làm sao vậy?
Y Lệ Y đứng ở ven đường, nghe cao tầng nghi hoặc tự hỏi.
Cô nhìn từng đội săn thú, sắc mặt của họ hoảng loạn cấp tốc chạy vội tiến vào thành Thánh Dương.
- Khẳng định là đã xảy ra chuyện.
Sắc mặt của Y Lệ Y trở nên nghiêm túc.
Cô nói với các cao tầng đang canh gác, trầm giọng phân phó:
- Mau chóng kêu gọi mọi người tập trung, chúng ta tiến vào thành Thánh Dương.
- Vâng.
Họ biến sắc, chạy như bay về phía nơi tụ tập.
- Trình Mâu, các ngươi nhất định phải an toàn trở về.
Y Lệ Y lo âu nói nhỏ.
Ngày hôm qua, Trình Mâu đã dẫn theo đội săn thú, nói là muốn tới nơi xa hơn một chút, cho nên đêm qua chưa hề trở về.
Một gò núi cao bên ngoài Thành Thánh Dương.
- Tình huống như thế nào?
Người thú đầu sư tử nghi hoặc hỏi.
Hắn nhìn cảnh tượng đám người vội vã chạy qua cổng lớn của thành Thánh Dương, giống như đang chạy đi tị nạn.
- Chúng ta nên vào thành không?
Người thú đầu sói khàn giọng hỏi.
- Không đi, dáng vẻ của chúng ta hiện tại không nên bại lộ.
Người thú đầu sư tử lắc đầu.
- Bọn họ đều đang lẩn trốn, chẳng lẽ nơi đây cũng có thú triều sao?
Người thú đầu gấu nghiêng đầu hỏi.
- Nơi này, cũng không gần rừng Vạn Khô, sao có thể có thú triều.
Người thú đầu sư tử tức giận nói.
- Hình như là vậy.
Người thú đầu gấu gãi đầu nói.
- Các ngươi xem, ba đại thống lĩnh của thành Thánh Dương đều đã ra tới.
Người thú đầu sói thất thanh kêu lên.
- Cái gì?
Người thú đầu sư tử quay lại chăm chú nhìn.
Trong đám người đứng phía trên tường thành của Thành Thánh Dương, phía trước có ba người ăn mặc khác nhau đang đứng.
Người đứng bên trái, chính là người mà tối hôm trước bọn họ gặp phải, Thức Tỉnh Giả cấp 10 là Cốt Thương Lý Nhị Cốt.
Người đứng ở giữa, trên thân thể đều quấn băng vải màu trắng, không thể nhìn rõ được người đó trông như thế nào, thân cao một mét sáu.
Hắn là một trong ba đại thống lĩnh: Khỏa Thi Bố Phi Thi.
Người đứng bên phải, có một mái tóc màu đen dài tới gót chân, mặc kệ là sau đầu hay trước đầu, toàn thân đều bị tóc bao phủ, chỉ lộ ra nửa bên mặt.
Hắn cũng là một trong ba đại thống lĩnh: Hắc Phát Yêu Trỉ Chu.
- Xem ra đã thật sự xảy ra việc lớn, ngoại trừ thành chủ của thành Thánh Dương đều không lộ mặt, ba đại thống lĩnh đều đến.
Sắc mặt của người thú đầu gấu nghiêm nghị.
- Chúng ta có nên vào trong thành không? Hình như bọn họ chuẩn bị tiếp đón ai.
Người thú đầu sói lại lần nữa đề nghị nói.
Kẻ địch mạnh tới mức cần ba vị Thức Tỉnh Giả cấp 10 tiếp đón, hắn không cho rằng ba người cấp 5 như bọn họ, tiếp tục ở lại bên ngoài thành sẽ an toàn.
- Đi, chúng ta cũng vào trong thành.
Người thú đầu sư tử trầm mặc một chút, nói.
Hắn đội mũ choàng lên, nhảy xuống đồi núi, đi về hướng thành Thánh Dương.
- Ừ…
Người thú đầu sói nhẹ nhàng thở ra.
Hai người cũng nhảy xuống, đi theo tiến vào trong thành Thánh Dương.
Trên tường thành Thánh Dương, Ny Cát Toa mặc áo choàng che mặt, tất cả người đứng bên cạnh đều mặc giống như vậy.
- Tại sao sẽ có man thú hoang cổ tấn công thành chứ? Chẳng lẽ con thú khổng lồ ấy không cảm giác được hơi thở của vị kia sao?
Lúc này, trong lòng của Ny Cát Toa có chút lo lắng, lại có chút thả lỏng, tóm lại chính là cực kỳ phức tạp.
Cô bất an bởi vì đại đội trưởng đã trở lại, cũng chính là một trong ba đại thống lĩnh, Khỏa Thi Bố Phi Thi.
Thả lỏng lại vì man thú hoang cổ đột kích, cô không cần sốt ruột giao ra Ngôn Băng, kéo dài thời gian sống cho nàng ấy.
- Khả năng con man thú hoang cổ kia cho rằng hơi thở của vị đại nhân nọ trong thành là đang khiêu khích, trước kia chẳng phải từng có một con man thú trực tiếp xông vào thành sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận