Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 618: Chúng Ta Cần Nhiều Thời Gian Hơn

- Mùi vị ăn ngon lắm.

Mễ Nặc kéo ghế ra ngồi xuống.

- Thật không?

Ngải Lỵ Na nhất thời lộ tia chờ mong.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã bình luận:

- Mục Lương làm, mùi vị đều sẽ không tệ.

Mục Lương cười một tiếng, mở miệng nói:

- Đều nếm thử đi.

Anh cầm đũa lên, bắt đầu di chuyển đũa.

Những người còn lại thấy thế mới dồn dập cầm đũa lên, không hẹn mà cùng đưa đũa về phía dĩa cà chua xào trứng.

- Quao

- Thật sự ăn rất ngon.

Con ngươi màu đỏ rực của Hồ Tiên tỏa sáng, nhịn không được lại đưa ra chiếc đũa.

- Mục Lương, mỗi lần đều làm món mới rất ngon.

Nguyệt Thấm Lan gia nhập vào đội ngũ cướp món ăn, không còn giữ lại dáng vẻ ưu nhã nữa.

- Chừa chút cho ta.

Ngải Lỵ Na kinh ngạc hô một tiếng.

Ngôn Băng và Ly Nguyệt hai mặt nhìn nhau, hai người mới ăn được một miếng trứng gà, lúc đưa đũa ra muốn gấp, cái dĩa đã trống không.

- Ăn không đủ.

Vẻ mặt của Hồ Tiên chưa thỏa mãn.

- Mục Lương, màu vàng là nguyên liệu gì thế?

Nguyệt Thấm Lan hiếu kỳ hỏi.

- Đó là trứng của Gà Ba Màu.

Mục Lương từ tốn giải thích rõ.

- Thì ra là Gà Ba Màu.

Nguyệt Thấm Lam như hiểu ra.

Mục Lương nhìn ánh mắt mong đợi của các cô gái, không nhịn được nở nụ cười khổ, trấn an nói:

- Chờ Gà Ba Màu nuôi số lượng lớn, về sau có thể ăn thường xuyên.

- Vâng ~~

Các cô gái đồng thanh đáp kéo dài, đều luyến tiếc mùi vị của trứng xào cà chua.

............

Trong thư phòng.

Sau khi dùng bữa sáng, Mục Lương đang lật xem Du Ký Mạo Hiểm Lai Phúc tập thứ tư.

- Những thành lớn này đều ở hướng ngược lại, sau này có cơ hội nên đi xem một chút.

Mục Lương khép lại quyển du ký rách nát, nhẹ nhàng vuốt ve mặt sách bằng da, chớp mắt lẩm bẩm:

- Có thể in ấn thêm bản mới bổ sung cho Tiệm sách.

Cót két......

Cửa thư phòng bị đẩy ra.

Cô gái tai thỏ ló đầu vào, sau khi không thấy người khác mới hưng phấn đi tới bên cạnh Mục Lương.

Mễ Nặc chống tay lên mép bàn, mềm mại hỏi:

- Mục Lương, bây giờ ngươi có bận lắm không?

- Bây giờ thì không, có chuyện gì vậy?

Mục Lương vươn tay véo nhẹ chiếc mũi nhỏ xinh của cô gái tai thỏ.

- Hì hì...... Ta muốn học ca khúc mới.

Mễ Nặc hồn nhiên đáp.

- Được, để ta chọn giúp ngươi.

Mục Lương mở ngăn kéo lấy điện thoại di động ra, khởi động máy, ấn mở thư viện nhạc, chọn lựa ca khúc thích hợp.

Cô gái tai thỏ cúi đầu nhìn chăm chú, khúc dạo đầu của một bài hát nhanh chóng lướt qua bên tai cô.

- Bài này đi, chắc ngươi đã nghe rất nhiều lần rồi.

Mục Lương dừng tay, không tiếp tục chọn ca khúc nữa.

- Thích ngươi, hãy cho ta chiếc áo khoác của ngươi, như vậy sẽ giống như ta đang nép vào lòng ngươi......

Ca từ chậm rãi truyền ra từ trong loa điện thoại.

Mễ Nặc nghe được ca khúc quen thuộc, bắt đầu khẽ ngân nga theo.

Lần trước, cô đã dùng máy ghi âm chép lại bài hát này và đã nghe rất nhiều lần rồi, cho nên cực kỳ quen thuộc giai điệu, chỉ là nghe không hiểu lời bài hát.

- Được đó, ta muốn học ca khúc này, ngươi nói cho ta biết lời của nó đi.

Mễ Nặc chớp đôi mắt màu xanh lam.

Mục Lương rút một tờ giấy, cầm bút than phiên dịch ca từ thành ngôn ngữ thông dụng của thế giới này.

Sau năm phút, anh đặt bút xuống rồi thử đọc ca từ mới, lưu loát.

- Đây.

Mục Lương đưa lời bài hát mới cho cô gái tai thỏ.

- Ừ, ta trở về học hát đây.

Mễ Nặc cầm lời bài hát, cúi đầu vừa nhìn vừa đi ra ngoài.

- Nhớ nhìn đường đi đấy.

Mục Lương dịu dàng nhắc nhở.

- Vâng ~~

Cô đáp, âm cuối kéo dài.

Sau khi cô gái tai thỏ rời khỏi thư phòng, Mục Lương tắt nhạc, vì để tiết kiệm điện, anh lại tắt máy di động một lần nữa.

- Âm nhạc...... Nếu có thể phục chế điện thoại thì tốt rồi.

Mục Lương chống cằm, nhỏ giọng thầm thì:

- Âm nhạc, thư viện nhạc...... Xem ra ta nên thử chế tạo một cái máy cát sét.

Mục Lương nhớ tới máy cát sét kiểu cũ ở Địa Cầu, có thể dùng tài liệu hung thú để chế tác, giống như máy ghi âm vậy.

- Có thể thí nghiệm một chút.

Anh rút một tờ giấy mới, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.

- Dùng Đá Hút Âm làm vật liệu chính, tạo dựng ‘mạch lộ’ khác nhau chắc có thể tạo ra hiệu quả giống như máy cát sét.

Mục Lương không ngừng tay, rất nhanh đã viết đầy hai tờ giấy.

- Chậc, giữa các mạch lộ có thể liên kết với nhau không?

Anh sờ cằm, nghĩ mãi không ra.

Nửa giờ sau.

Mục Lương rời thư phòng, bước ra cung điện, đi về phía Xưởng Chế Tạo Linh Khí ở tầng bảy.

- Mục Lương, ngươi muốn đi đâu vậy?

Hồ Tiên quyến rũ hỏi, vừa bước ra cung điện, dự định đi dạo Ngoại thành một vòng.

Anh dừng bước, dịu dàng đáp:

- Ta muốn đi xem Xưởng Chế Tạo Linh Khí.

- Ta đi theo được chứ?

Hồ Tiên chớp đôi mắt đỏ rực.

- Đi thôi.

Mục Lương nở nụ cười đồng ý.

Hồ Tiên 'cộp cộp cộp' bước tới, cực kỳ tự nhiên ôm cánh tay của Mục Lương.

Hai người sử dụng Thang Vận Chuyển để lên tầng bảy, sau đó đi về phía Xưởng Chế Tạo Linh Khí.

Còn chưa bước vào xưởng thì bên trong đã truyền ra tiếng tranh luận của chị em Lê Nhã.

- Chị, ta cảm thấy bánh xe nên rộng một chút, như vậy lúc chạy sẽ vững hơn.

Lê Nhã nghiêm mặt biện luận.

- Nhỏ một chút mới tốt, trong tư liệu mà thành chủ đại nhân đưa đã nói rồi, diện tích chịu lực càng nhỏ thì ma sát sẽ càng nhỏ.

Lê Tuyết phản bác.

Lê Nhã im lặng một lúc, sau đó lại phản bác:

- Không đúng, ngươi sai rồi!

Lê Tuyết nghiêm mặt nói:

- Ngươi cần phải nói lý lẽ.

- Nếu vậy thì chúng ta thí nghiệm cả hai đi.

Lê Nhã hồn nhiên nói.

- Như thế quá lãng phí thời gian.

Lê Tuyết bình tĩnh trả lời.

- Không sao đâu, cái này nhanh thôi mà.

Lê Nhã bắt tay của chị gái, con mắt màu xám sáng ngời.

- Hai người đang thảo luận cái gì thế?

Mục Lương và Hồ Tiên đi vào Xưởng Chế Tạo Linh Khí, hai cô gái lập tức an tĩnh lại.

- Thành chủ!

Lê Nhã và Lê Tuyết vội vàng cung kính hành lễ.

- Thành chủ đại nhân, chúng ta đang thảo luận bánh xe của xe lửa lớn hay nhỏ?

A Lê Tuyết cung kính đáp.

- Các ngươi đã nghiên cứu đầu máy xe lửa thành công rồi à?

Đôi mắt đen láy của Mục Lương sáng lên.

- Cái này...... vẫn chưa đâu.

Lê Nhã gượng cười hai tiếng.

Lê Tuyết giải thích:

- Chúng ta tính toán chế tạo linh kiện thông thường trước, tiếp đó suy đoán ngược lại, tiếp tục nghiên cứu.

-..... Thì ra là vậy.

Đáy mắt của Mục Lương thoáng qua một tia tiếc nuối.

Lê Nhã có chút câu nệ mà hỏi:

- Thành chủ, ngài tới đây để thị sát à?

- Ừ.

Mục Lương hơi gật đầu.

- Yên ngồi đã chế tạo được bốn kiện.

Lê Nhã cung kính giải thích:

- Nhóm Linh khí sư Sơ cấp còn đang chế tác những phần còn lại, tạm thời còn chưa tới khi tạo dựng ‘mạch lộ’.

Việc chế tác linh khí đã được phân công rõ ràng, chỉ khi nào cần tạo dựng ‘mạch lộ’ mới để Linh khí sư Trung cấp ra tay, đây cũng xem như là cơ hội cho Linh khí sư Sơ cấp rèn luyện.

Như vậy chị em Lê Nhã mới có thời gian nghiên cứu xe lửa và những món linh khí trung cấp khác.

- Ừ, các ngươi nói về xe lửa trước đi, tiến triển tới đâu rồi?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Có rất nhiều cửa ải khó khăn phải vượt qua, chúng ta cần nhiều thời gian hơn.

Lê Nhã buồn rầu đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận