Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 973

Anh tiếp tục nhìn về phía dưới của bảng thuộc tính:

Động vật thuần dưỡng:

Vua Cá Chuồn Vương

Thiên phú: Điều Khiển Nguyên Tố Gió【Cấp 8】

Thú Trân Châu

Thiên phú: Phú Năng Trân Châu 【Cấp 3】

... Xem thêm...

Thực vật thuần dưỡng:

Đôi Cánh Thiên Sứ

Thiên phú: Nguyên Tố Sinh Mệnh 【Cấp 10】

.... Xem thêm.....

Mục Lương nhìn một chuỗi điểm tiến hóa, khóe miệng không khỏi giương lên.

- Rất tốt, ba tỷ sáu điểm tiến hóa.

Anh hơi nhúc nhích ý niệm, đóng giao diện thuộc tính bốn chiều.

Trong lòng Mục Lương hưng phấn, anh lại tiến thêm một bước gần mười tỷ điểm tiến hóa rồi.

Trên không trung, trong khoang thuyền lưu ly trên lưng Ưng Lửa, tộc trưởng Người Cá và những người khác đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Bọn họ không bao giờ ngờ rằng Hung Thú Biển cấp 9 lại bị giết một cách dễ dàng như vậy, toàn bộ quá trình còn chưa đến năm phút.

- Tộc trưởng, vị thành chủ thành Huyền Vũ này rất lợi hại.

Một lão Người Cá đức cao vọng trọng lên tiếng.

- Thực lực này tuyệt đối là cấp 10.

- Đi theo cường giả như vậy dường như cũng không tệ lắm.

- Lão tộc trưởng à, lần này ngươi lựa chọn rất đúng...

-.......

Lão tộc trưởng trợn trắng mắt, không biết nên cười hay nên mắng.

Lúc trước, lão đề xuất dọn đến thành Huyền Vũ, những tên tộc lão này đều nghiêng về phe phản đối, bây giờ thì lại thay lòng đổi dạ?

Bên trong khoang thuyền lưu ly Ưng Lửa và Vua Cá Chuồn, nhóm Người Cá thán phục liên tục, trong mắt có sự kính ngưỡng và e ngại.

- Thành chủ đại nhân thật lợi hại.....

Đôi mắt màu tím của Na An tỏa sáng, trong mắt tràn đầy sùng bái.

- Na An à.

Lão Người Cá quay đầu nhìn cô gái Người Cá, nói với giọng điệu đầy ẩn ý:

- Ngươi cảm thấy thành chủ thành Huyền Vũ như thế nào?

- Đại nhân rất tốt, dáng dấp đẹp trai, thực lực cao cường.

Na An đỏ mặt nhận xét.

- Vậy nếu để ngươi gả cho hắn, ngươi có nguyện ý không?

Lão Người Cá đột ngột buông ra một câu kinh người.

- A??

Đôi mắt của Na An trừng lớn, vẻ mặt như nói ngươi đang đùa ta phải không.

- Ngươi nói cái gì đó?

Tộc trưởng Người Cá nhíu mày quát lớn.

- Đây đều là vì lợi ích của tộc đàn, cũng vì tốt cho cháu.

Lão Người Cá nghiêm trang nói:

- Nếu Na An kết hôn với với thành chủ thành Huyền Vũ, như vậy chúng ta sẽ có chỗ đứng vững chắc ở thành Huyền Vũ, giành được nhiều tài nguyên hơn.

Theo quan điểm của lão, lợi ích của tộc đàn mới là điều quan trọng nhất, còn về phần Na An, có thể gả cho Mục Lương thì đó là phúc khí của cô ấy.

- Ta nghĩ các ngươi điên rồi! Nếu Mục Lương các hạ nghe được lời này, sợ là chúng ta sẽ rất khó đi vào thành Huyền Vũ.

Tộc trưởng Người Cá hừ lạnh một tiếng.

- Làm sao có chuyện đó được chứ, đàn ông đều ham mê sắc đẹp, Na An là đệ nhất mỹ nhân của tộc chúng ta, chắc chắn ngài ấy sẽ thích.

Lão Người Cá kiên trì thuyết phục.

- Tộc lão, ngươi đừng nói nữa, những lời này sẽ chọc giận đại nhân.

Na An xấu hổ nói.

- Ta cảm thấy ngươi muốn ăn đòn.

Lão tộc trưởng híp mắt lại, lạnh lùng nhìn tên tộc lão vừa nói chuyện.

Rõ ràng là hai người đối địch nhau.

- Hứ.....

Lão Người Cá bĩu môi, thức thời im lặng, không nói thêm lời.

- Hừ!

Tộc trưởng Người Cá hừ lạnh một tiếng.

………

Khu Vực Trung Ương, trong cung điện.

Nguyệt Thấm Lan buộc lại mái tóc màu xanh nước biển xõa tung của mình, nàng vừa mới chợp mắt nửa giờ, bây giờ chuẩn bị đi đến Cục Quản Lý Nội Thành.

- Không biết khi nào Mục Lương trở về đây?

Cô nhỏ giọng lầm bầm, bước ra Thiên Điện rồi đi về phía chính sảnh.

Trong chính sảnh, Vệ Ấu Lan đang cặm cụi lau sàn.

- Tiểu Lan, tối nay ăn cái gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi một câu.

Vệ Ấu Lan đứng thẳng người, nhẹ nhàng đáp lại:

- Đại nhân Thấm Lan, phòng bếp vẫn chưa quyết định tối nay ăn gì.

- Vậy ta muốn ăn mì chua cay, buổi tối nấu cho ta một bát, bỏ thêm nhiều rau xanh.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Vâng!

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp.

- À phải rồi.

Nguyệt Thấm Lan chợt dừng bước, quay đầu hỏi:

- Mễ Nặc có ở trong cung điện không?

- Tiểu thư Mễ Nặc ăn cơm trưa xong đã đến Phố Buôn Bán rồi.

Vệ Ấu Lan nhỏ giọng trả lời.

- Mục Lương đã bảo cô ấy nghỉ ngơi hai ngày rồi, tại sao bây giờ lại đến Phố Buôn Bán nữa chứ?

Đôi mắt xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lóe sáng, thở dài:

- Thôi thôi, để tối nay ta đi nói chuyện với cô ấy.

Cô nhớ tới Cục Quản Lý còn có rất nhiều việc phải giải quyết, không có thời gian để đến Phố Buôn Bán.

Cô cất bước rời khỏi cung điện, đi Thang Vận Chuyển xuống lầu một, vừa mới tới cổng chính khu Trung Ương thì đã thấy Mễ Á đang đi về phía mình.

- Chị Thấm Lan, Mễ Nặc có ở đây không?

Mễ Á nhẹ giọng hỏi.

Hôm nay, cô được nghỉ, nhớ tới cô em gái đã gần một tháng không thấy mặt, cho nên đặc biệt tới Trung Ương tìm cô gái tai thỏ.

- Tiểu Nặc không có ở trong cung điện đâu, cô ấy đi Phố Buôn Bán rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Tốt, vậy ta đi Phố Buôn Bán tìm con bé.

Mễ Á gật đầu, xoay người muốn rời đi.

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi:

- Ngươi có chuyện gì quan trọng sao?

Mễ Á dừng bước, cô quay người lại rồi chậm rãi lắc đầu, giải thích:

- Không có gì, chỉ là đã lâu rồi hai chị em không thấy mặt nhau, cho nên ta muốn đi gặp em ấy một chút.

- Ra là vậy à…..

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Cô ngước mắt lên, tao nhã nói:

- Thật là đúng lúc, ngươi giúp ta thuyết phục Tiểu Nặc để cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn một chút đi.

- Làm sao vậy?

Mễ Á nhíu mày, đôi mắt ửng đỏ của cô hiện lên sự nghi ngờ.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, ưu nhã giải thích:

- Mục Lương lo lắng Tiểu Nặc quá mệt mỏi, bảo ta trông chừng cô ấy.....

Ánh mắt của Mễ Á lóe lên tia cổ quái, cô luôn cảm giác Mục Lương và em gái có mối quan hệ không đơn giản, nhưng lại không thể chỉ ra là lạ ở chỗ nào.

- Được.

Cô gật đầu đáp ứng.

Nguyệt Thấm Lan hài lòng gật đầu rồi rời đi.

Mễ Á nhìn thoáng qua cổng chính khu vực Trung Ương, xoay người bước đến nơi đỗ xe ngựa ở quảng trường Nội Thành.

Khi cô đến quảng trường, xe ngựa đi đến Ngoại Thành vừa vặn dừng ở bên cạnh nơi đỗ xe.

Người lái xe gõ vang chuông xe, hô to:

- Năm phút nữa chúng ta sẽ rời đi, ai muốn lên xe thì nhanh lên.

Mễ Á bước nhanh hơn, chạy chậm đến nơi đỗ xe ngựa, đi ngang qua tấm bảng gỗ viết ‘Xe ngựa quảng trường Nội Thành’

- Lên xe một người một xu.

Người lái xe liên tục hét to, Mễ Á lấy tờ một xu từ trong túi ra rồi đưa cho hắn xem, sau đó mới bỏ vào thùng tiền.

- Lên xe đi, sắp xuất phát rồi.

Hắn thúc giục.

Mễ Nặc khẽ gật đầu, cất bước lên xe ngựa, tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.

Một lát sau, hắn lắc dây cương, điều khiển Lợn Tám Răng Nanh bắt đầu di chuyển.

Lợn Tám Răng Nanh chạy nhanh, kéo xe dọc theo đại lộ về phía Nội Thành.

Trên xe, Mễ Á một tay chống má, đôi mắt xinh đẹp của cô đảo qua cảnh vật ngoài cửa sổ.

Cô âm thầm cảm thán, sự biến hóa ở thành Huyền Vũ càng lúc càng lớn.

Hơn nửa giờ sau, xe ngựa dừng ở bãi đỗ bên ngoài Úng Thành.

Mễ Á bước xuống xe, vén mái tóc đen lòa xòa trên trán ra sau tai.

Cô băng qua Úng Thành, đi vào Phố Buôn Bán, lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng nhộn nhịp người đến người đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận