Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2196: Chờ Ta Trở Về Lại Xử Lý Ngươi.



- Thư ký đại nhân, sáng nay đại vương tử của vương thất Hải Đinh tìm ta, hi vọng chúng ta bổ sung thuế qua đường thuế và thuế sử dụng con đường trước tối ngày mai, tổng cộng là mười lăm viên tinh thạch ma thú cấp 8.

- Nếu như qua ngày mai mà không thể giao đủ thì bọn hắn sẽ xây tường cao phong tỏa toàn bộ con đường đi thông Phố Buôn Bán, cô lập chúng ta.

Người quản lý Phố Buôn Bán cung kính nói:

- Đại nhân, tình huống cụ thể chính là như vậy.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lạnh xuống, chậm rãi gật đầu nói:

- Ta biết rồi, tối nay sẽ liên lạc giúp ngươi.

- Vâng.

Người quản lý Phố Buôn Bán cung kính lên tiếng.

Trò chuyện kết thúc, Trùng Cộng Hưởng chậm rãi ngừng đập cánh, rơi vào lòng bàn tay tiểu hầu gái.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Bạch Sương, bình tĩnh nói:

- Đại ca của ngươi tự mình truyền lời, có vẻ không phải là giả rồi.

- Sao đại ca có thể làm như vậy chứ...?!

Sắc mặt của Bạch Sương hơi trắng bệch.

Hồ Tiên thả ly trà lưu ly trong tay xuống bàn, lạnh nhạt nói:

- Liên lạc Mục Lương đi.

- Chờ một chút.

Nguyệt Thấm Lan nhíu mày, rơi vào trầm tư.

- Cần ta dẫn người đi giải quyết sao?

Ngôn Băng nói với giọng điệu nghiêm túc.

Ngải Lỵ Na xoa tay hầm hè:

- Kêu bà Tân Tây đi theo hoặc bảo Cầm Vũ và Trinh Hoán mang Hải Quân, Lục Quân đến đó.

-...

Bạch Sương há miệng, ánh mắt chấn động, nhất thời cảm giác mình không hợp với bầu không khí ở đây.

- Vũ lực có thể giải quyết vấn đề, nhưng lại không phải là kế lâu dài.

Nguyệt Thấm Lan ấn huyệt thái dương, cười khổ một tiếng.

Miệng phục nhưng tâm không phục, như vậy sẽ không thiếu giở trò sau lưng.

Hồ Tiên run lỗ tai, tò mò hỏi:

- Vậy ngươi định làm gì?

- Hỏi ý kiến của Mục Lương xem sao?!

Nguyệt Thấm Lan thở dài, ngước mắt nhìn về phía Thanh Vụ.

Chuyện này dính dáng đến vương quốc khác, quan hệ đến vấn đề ngoại giao, cần đối đãi cẩn thận mới được.

Dù sao thì không có Phố Buôn Bán này thì mọi người có thể xây cái khác, học theo là cầu thang tiến bộ của nhân loại.

- Ta hiểu rồi.

Thanh Vụ vội vàng gật đầu, xoay người rời đi nhà ăn lần nữa.

Trong mắt của Bạch Sương lộ ra vẻ ưu sầu, cô rất muốn lập tức liên lạc với cha, hỏi một câu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Không lâu lắm, tiểu hầu gái ôm một con Trùng Cộng Hưởng mới trở lại.

- Đã liên lạc được rồi.

Nguyệt Thấm Lan hơi nâng cằm.

Trùng Cộng Hưởng tỉnh lại, đôi cánh trong suốt chấn động liên tục.

Một lát sau, Trùng Cộng Hưởng truyền ra giọng nói quen thuộc.

- Ta là Ly Nguyệt.

Giọng nói hơi trong trẻo và lạnh lùng của Ly Nguyệt vang lên.

- Ly Nguyệt, Mục Lương đâu rồi?

Nguyệt Thấm Lan hỏi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Hắn đang ở trên boong thuyền, ngươi muốn tìm hắn sao?

- Đúng vậy, nếu hắn không bận.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Được rồi, chờ một chút.

Ly Nguyệt đáp lại một tiếng.

Bạch Sương khẩn trương, đôi mắt vàng tím nhìn chằm chằm vào Trùng Cộng Hưởng.

Không bao lâu, trong con trùng truyền ra giọng nói của Mục Lương.

- Thấm Lan, tìm ta có chuyện gì thế?

Giọng nói trong trẻo của Mục Lương vang lên.

- Ngươi đang bận à?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

Mục Lương hồi đáp:

- Không có, ngươi cứ nói đi.

Nguyệt Thấm Lan tóm tắt ngắn gọn chuyện vừa rồi:

- Chuyện là như vậy, Phố Buôn Bán ở thành Tát Luận gặp chút phiền phức, người của vương thất Hải Đinh muốn thu thuế chúng ta...

Mục Lương nghe xong yên lặng một hồi, hỏi:

- Bạch Sương có ở đây không?

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn thoáng qua, quỷ thần xui khiến trả lời:

- Không có.

-...

Bạch Sương hơi hé miệng nhưng không có lên tiếng.

- Vậy à...?

Mục Lương chợt dừng lại một chút, tiếp tục nói:

- Có phải đầu óc của quốc vương Hải Đinh bị hư rồi không?

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là quốc vương Hải Đinh đỏ mắt thu nhập của Phố Buôn Bán.

-...

Bạch Sương co giật khóe miệng.

- Khụ khụ, ngươi nói xem chúng ta nên giải quyết chuyện này như thế nào?

Nguyệt Thấm Lan ho khan hai tiếng.

Mục Lương lại yên lặng lần nữa, đột nhiên hỏi:

- Bạch Sương, ngươi biết cha mình nghĩ như thế nào không?

Bạch Sương vô ý thức đáp lại:

- Không biết, có thể chuyện này chỉ là... Hiểu lầm.

Nguyệt Thấm Lan khẽ cười một tiếng, bị Mục Lương nhận ra rồi.

-...

Trong giọng nói của anh nhiều chút bất đắc dĩ, tức giận nói:

- Thấm Lan, chờ ta trở về lại xử lý ngươi.

Nói xấu cha người ta trước mặt đương sự, quả là trường hợp xấu hổ mà.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan lộ ra ý cười, nói sang chuyện khác:

- Được rồi, không nói giỡn nữa, ngươi mau nói phải làm gì bây giờ?

Bạch Sương đột nhiên nói:

- Mục Lương, ta có thể trở về hỏi cha ta một tiếng được không?

Mục Lương bình thản nói:

- Ta sẽ bảo Mộc Phân Thân mang ngươi trở về.

- Cho nên ngươi tính toán tự giải quyết chuyện này à?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.

Mục Lương ôn hòa đáp:

- Ừm, để Mộc Phân Thân đi một chuyến, thuận tiện dò xét Phố Buôn Bán như thế nào?!

Mấy ngày nữa anh sẽ trở về vương quốc Huyền Vũ, Mộc Phân Thân có thể rời đi một đoạn thời gian.

- Được thôi.

Nguyệt Thấm Lan hơi gật đầu.

Trên người Trùng Cộng Hưởng lại vang lên giọng nói của Mục Lương lần nữa:

- Bạch Sương, ngươi chuẩn bị một chút, nửa tiếng nữa sẽ xuất phát.

- Vâng.

Bạch Sương vội vàng gật đầu, đứng dậy rời đi phòng ăn.

……..

Nguyệt Thấm Lan nhìn chăm chú vào bóng lưng của Bạch Sương, sau đó quay đầu nhìn về phía Trùng Cộng Hưởng, hỏi:

- Trên đường trở về có an toàn không?

- Tạm thời không có gặp phải nguy hiểm.

Mục Lương ôn hòa đáp.

- Vậy là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan yên tâm gật đầu.

Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt màu đỏ rực, quyến rũ nói:

- Mau về sớm một chút, ta bắt đầu nhớ ngươi rồi.

- Nhanh thôi, hai ngày nữa ta sẽ trở lại.

Mục Lương cười khẽ một tiếng.

- Thật sao, ta chờ ngươi trở lại nha~~~

Hồ Tiên cười khanh khách.

Mễ Nặc và những người khác đỏ mặt liếc nhau, các cô không tài nào nói những lời như vậy, chỉ có cô gái đuôi hồ ly dám to gan nói thẳng.

Ngải Lỵ Na tò mò hỏi:

- Đại nhân, lần này có thu hoạch gì đặc biệt sao?

Mục Lương bình thản đáp lại:

- Nhặt được một gốc cây xanh mới có tính là thu hoạch đặc biệt không?

Ngải Lỵ Na hỏi thêm:

- Vậy thì ngươi còn chuyện thú vị khác chứ?

- Trở về lại kể cho ngươi nghe.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ngươi tốt nhất.

Ngải Lỵ Na hài lòng đáp.

Mục Lương hỏi:

- Thấm Lan, kế hoạch vương quốc Người Thú tiến triển thế nào rồi?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã giải thích:

- Nhóm Huyền Điểu và Tân Tây đã xuất phát, ngày mai mới có thể đến vương quốc Người Thú.

- Ừm, ta đã biết.

Mục Lương bình thản đáp.

Mễ Nặc tiến tới góp mặt, ngây thơ hỏi:

- Mục Lương, ngươi ăn tối chưa?

- Ăn rồi, còn các ngươi thì sao?

Mục Lương hỏi với giọng hiền hòa.

Mễ Nặc mềm mại đáp:

- Chúng ta vừa mới ăn xong, còn chưa thu dọn bàn đâu.

- Ừm, chờ ta trở về, làm món ngon cho ngươi ăn.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Mục Lương tốt nhất.

Mễ Nặc cười cong mắt, gò má lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu..

Bạn cần đăng nhập để bình luận