Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1556: Ta đoán, Người Thức Tỉnh Được Coi Là Đã Khải Linh, Xem Như Là Một Kiểu Hình Ma Pháp Sư Khác



Anh đưa tay kéo một cái, ôm cô vào lòng, rồi cúi đầu bịt kín miệng cô lại.

- Ưm…

Nguyệt Thấm Lan nhắm chặt hai mắt, lông mi yêu kiều khẽ run rẩy.

Thời gian dần dần trôi qua…

Sau đó, thân thể Nguyệt Thấm Lan mềm nhũn ra đứng lên, cô đỏ mặt, trừng mắt liếc anh một cái.

Hầu kết Mục Lương giật giật, anh vội đánh trống lảng:

- Đi gọi mấy người Diêu Nhi tới đây, thử xem đá ma pháp có tác dụng hay không?

- Được.

Nguyệt Thấm Lan nâng tay vuốt lại mái tóc dài, xoay người thướt tha rời khỏi phòng.

Bảy, tám phút sau, cô dẫn theo các tiểu hầu gái, ung dung đi vào thư phòng.

- Thành chủ đại nhân!

Sáu người Diêu Nhi, Ba Phù, Vân Hân, Tiểu Mật, Tiểu Tử, Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn hành lễ.

Tiệm nước hoa ở Phố Buôn Bán đã tiến vào quỹ đạo, có Duy Lệ Á và mấy nhân viên cửa hàng khác trông coi, không cần ngày nào Vệ Ấu Lan cũng phải có mặt ở đó nữa.

Mục Lương đem đá ma pháp đặt lên bàn công tác đối diện với mấy người bọn họ rồi ôn hòa nói:

- Đều qua thử xem.

Diêu Nhi có chút kích động hỏi:

- Đại nhân, chúng ta phải làm như thế nào?

- Đặt tay lên nó là được.

Mục Lương nói rành mạch.

Vâng.

Diêu Nhi đi lên phía trước, bàn tay nhỏ bé dán lên đá ma pháp. Mấy tiểu hầu gái khác cũng mở to đôi mắt nhìn.

Diêu Nhi rất khẩn trương, thậm chí trong lòng bàn tay cô cũng rịn mồ hôi. Qua một hồi lâu, đá ma pháp vẫn không có biến hóa.

- Đáng tiếc, kế tiếp.

Mục Lương đáng tiếc nói.

- Vâng.

Diêu Nhi có vẻ mất mát rời đi, bàn tay nhỏ bé nắm gấu váy hầu gái, cúi thấp đầu.

- Ba Phù, ngươi trước.

Nguyệt Thấm Lan nâng tay ra hiệu.

- Vâng.

Ba Phù đi lên phía trước, bàn tay nhỏ bé đặt lên đá ma pháp.

Cô bé khẩn trương cắn môi dưới, đột nhiên cảm giác trong lòng bàn tay mình xuất hiện một dòng nước ấm, nó bắt đầu lan toả khắp cơ thể.

Cô trừng lớn đôi mắt đẹp, nhưng không đợi cô mở miệng nói chuyện, đá ma pháp bên dưới bàn tay cô đã sáng lên ánh sáng màu xanh, thật lâu cũng không tiêu tan.

- A! Đá ma pháp sáng rồi!

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan lập tức sáng lên.

Mục Lương đứng lên, vui vẻ nói:

- Chắc đã khải linh thành công, Ba Phù có thể trở thành ma pháp sư.

Cái miệng nhỏ của Ba Phù khẽ nhếch, tinh thần cô bé có chút hoảng hốt nói:

- Ta có thể trở thành ma pháp sư?

- Ừm, xem màu sắc ánh sáng, chắc là thuộc tính gió.

Mục Lương gật đầu nói.

- Thật tốt quá, ta có thể trở thành ma pháp sư rồi!

Ba Phù hưng phấn nhảy lên hai mét, thiếu chút nữa đã đập đầu vào trần nhà.

- Người tiếp theo.

Mặt Mục Lương chứa đầy ý cười, tiếp tục nói.

Vân Hân hơi chút lo lắng tiến lên, rồi dán tay lên đá ma pháp.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đá ma pháp không sáng lên, trên mặt cô chỉ còn lại có mất mát.

- Kế tiếp.

Nguyệt Thấm Lan xoa xoa đầu trấn an Vân Hân.

Tiểu Mật và Vệ Ấu Lan liếc nhau, trăm miệng một lời nói:

- Ngươi trước đi.

- Tiểu Mật, ngươi trước.

Mục Lương ngước mắtra hiệu.

- Vâng.

Tiểu Mật thở sâu, đi lên phía trước, đưa tay dán lên đá ma pháp.

Mấy hô hấp trôi qua, đá ma pháp lần thứ hai sáng lên tia sáng, là màu lửa đỏ chói mắt.

- Thuộc tính lửa.

Mục Lương nhỏ giọng đầy kinh ngạc.

Tiểu Mật sửng sốt một chút rồi nhỏ giọng kinh ngạc nói:

- Ta cũng có thể trở thành ma pháp sư?

- Đúng vậy.

Mục Lương gật đầu.

- Nhưng cũng có nghĩa là về sau các ngươi sẽ càng vất vả hơn.

Nguyệt Thấm Lan lo lắng cho cảm xúc của Diêu Nhi và Vân Hân, nên không biểu hiện quá vui vẻ.

- Ta sẽ cố gắng.

Tiểu Mật kiên định nói.

- Ừm.

Mục Lương vừa lòng gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan vỗ bả vai Vệ Ấu Lan, ôn nhu nói:

- Tiểu Lan, đến lượt ngươi.

Vệ Ấu Lan mím môi, đưa tay dán lên đá ma pháp, cẩn thận cảm nhận biến hóa trong thân thể.

Mấy hô hấp sau, đá ma pháp lần thứ ba sáng lên, lần này là màu tím chói mắt, làm cho người ta không mở được hai mắt.

- Màu tím... thuộc tính lôi!!

Mục Lương kinh ngạc tiến lên, bên trong ánh sáng màu tím còn xẹt qua vài tia sấm sét.

- Thuộc tính lôi, thuộc tính rất hiếm có.

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc lên tiếng.

- Ta cũng có thể thành ma pháp sư?

Vệ Ấu Lan có chút lo lắng mở lớn miệng.

………..

Vệ Ấu Lan đang đắm chìm trong vui sướng.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ma pháp sư hệ lôi rất ít, có lẽ nên để người của chúng ta lưu ý tới sách ma pháp một chút.

- Ta sẽ phái người lưu ý.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.

Mục Lương nhìn về phía Tiểu Tử, bình thản nói:

- Tiểu Tử, tới lượt ngươi.

- Vâng.

Tiểu Tử buông ra bàn tay nhỏ bé đang nắm thành quyền, có chút chờ mong dán lên đá ma pháp. Nhưng không có ngoài ý muốn, cô cũng không thể khiến đá ma pháp xuất hiện phản ứng, khải linh thất bại.

Tiểu Tử tiếc nuối thở dài, yên lặng lui ra phía sau vài bước.

Nguyệt Thấm Lan xoa xoa đầu Tiểu Tử, trấn an nói:

- Đừng khó chịu, đây là vấn đề xác suất.

Mục Lương lắc đầu, trầm giọng nói:

- Không đúng, Tiểu Tử, Diêu Nhi, Vân Hân đều là người thức tỉnh, cho nên chạm đến đá ma pháp mới không có phản ứng.

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói:

- Ý của ngươi là, người bình thường sờ đá ma pháp mới có phản ứng?

Mục Lương lắc đầu, bình thản nói:

- Cũng không nhất định, người thường cũng phải có thiên phú, có linh tính mới có thể khải linh thành công.

Anh có chút đăm chiêu nói:

- Ta đoán, người thức tỉnh được coi là đã khải linh, xem như là một kiểu hình ma pháp sư khác.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói:

- Nhưng đó chỉ là suy đoán, phải kiểm tra một số lượng lớn người mới chứng minh được.

Mục Lương lạnh nhạt nói:

- Chuyện này rất đơn giản. Ngày mai để cho tất cả người thức tỉnh của thành Huyền Vũ tham gia thí nghiệm, xếp hàng chạm vào đá ma pháp.

Nếu tất cả người thức tỉnh vẫn không thể khải linh thành công, vậy suy đoán của anh là đúng. Mấy người Tiểu Tử và Diêu Nhi liếc nhau, khó chịu trong lòng đã tiêu tán hơn phân nửa.

- Chỉ là người thức tỉnh thôi?

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng hỏi.

Mục Lương lắc đầu giải thích:

- Đương nhiên không phải, chỉ là ban đầu cho người thức tỉnh khải linh trước, sau đó lại sắp xếp thành dân khác khải linh, người có tư chất sẽ được tập trung bồi dưỡng.

- Ta hiểu.

Nguyệt Thấm Lan yên lặng ghi nhớ.

Mục Lương nghĩ đến cái gì, khóe môi anh cong lên nói:

- Có lẽ nên xây dựng một trường học ma pháp sư.

- Xây dựng trường học ma pháp sư?

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt, liền nhắc nhở:

- Chúng ta không có giáo viên dạy ma pháp.

Mục Lương lạnh nhạt nói:

- Có thể cho La Nại dạy, sau đó lại tuyển một đám giáo viên từ thành Tát Luận.

Nguyệt Thấm Lan ôn nhu nói:

- Chờ thành dân đều khải linh xong lại sắp xếp.

- Không cần cho tất cả thành dân khải linh, chỉ cho người dưới hai mươi tuổi tham gia thôi.

Mục Lương dặn dò.

- Ừm, ta sẽ sắp xếp.

Nguyệt Thấm Lan đồng ý.

Cộc cộc cộc…

Cửa thư phòng bị gõ vang.

Giọng của Tố Tô vang lên:

- Các đại nhân, có thể ăn bữa tối rồi.

- Vào đây một lát.

Mục Lương mở miệng nói.

- Thành chủ đại nhân?

Tố Tô chớp chớp con ngươi, nghi ngờ bước vào thư phòng, thấy những người khác đều ở đây, cô bé lại càng thêm tò mò.

- Dán tay lên trên đá ma pháp.

Mục Lương dặn dò.

- Vâng.

Tố Tô ngoan ngoãn không hỏi nhiều, chỉ nâng tay dán lên trên đá ma pháp. Qua một hồi lâu, đá ma pháp vẫn không sáng lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận