Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2257: Làm Kẹo Hồ Lồ! Bệ Hạ, Ta Có Thể Lo Liệu Cả Hai.



Lạc Bố Lạc Nhi thanh thúy nói:

- Quét tước phòng huấn luyện là chuyện buổi chiều, buổi sáng vẫn có thời gian luyện tập nha, buổi tối lại đi học, như vậy thật tốt.

- Nhưng... Ta không có thẻ căn cước.

Lưu Tâm cúi đầu.

Lạc Bố Lạc Nhi vỗ vai đối phương, ngây thơ nói:

- Chuyện ày thì càng đơn giản, ngươi nói với chị Thấm Lan một tiếng là được, rất nhanh là có thể lấy thẻ căn cước.

- Nhưng...

Lưu Tâm lại do dự.

- Thôi được rồi, để ta giúp ngươi đi nói với chị Thấm Lan.

Lạc Bố Lạc Nhi vẫy tay nói.

Lưu Tâm phồng má hỏi:

- Vậy còn ngươi, tại sao ngươi không tham gia?

- Ta mới là thật sự không có thời gian rảnh, ngày mai còn phải đi Thành Buôn Bán Sơn Hải, rất ít trở về khu Trung Ương, làm sao có thời giờ huấn luyện chứ?

Lạc Bố Lạc Nhi bất đắc dĩ nhún vai, muốn đi theo Hồ Tiên học tập việc buôn bán, thời gian nghỉ ngơi rất ít, tham gia đại hội thể dục thể thao là không thể nào.

- Được rồi.

Lưu Tâm mấp máy môi hồng.

- Đi thôi, chúng ta đến Siêu Thị Huyền Vũ, khi nào trở về lại nói chuyện này với chị Thấm Lan.

Lạc Bố Lạc Nhi kéo tay cô gái tóc cam đất đi về phía Siêu Thị Huyền Vũ.

Hai người ở Chủ Thành chơi một hồi, gần đến bữa trưa mới về khu Trung Ương.

………

Khu vực Trung Ương.

Bên trong phòng bếp tại cung điện, Mục Lương đang quấy nước đường hòa tan trong nồi, Tiểu Mật và các hầu gái khác vây quanh nhìn.

- Bệ hạ, trái cây đã được rửa sạch rồi.

Thanh Vụ đặt rổ trái cây ở bên cạnh.

- Ừm, lau khô đi.

Mục Lương ôn hòa nói, anh đang hướng dẫn các tiểu hầu gái cách chế tạo kẹo hồ lô, khi nào các cô ấy học được thì có thể biến tấu để phong phú thêm chủng loại kẹo hồ lô, cung cấp sản phẩm cho cửa hàng bánh mứt mới mở.

- Vâng.

Thanh Vụ dùng vải bố tỉ mỉ chà lau từng quả một.

- Ục ục ục ~~~

Nước đường trong nồi toát ra rất nhiều bong bóng khí, từ màu trắng chuyển thành màu vàng đậm.

- Thắng nước đường thành như vậy là tốt rồi.

Mục Lương bình thản nói.

- Vâng.

Các tiểu hầu gái vội vàng gật đầu, cúi đầu nhanh chóng ghi chép vào sổ tay.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Dùng que gỗ xiên trái cây rồi lại tưới nước đường đã thắng lên trên, sau đó đặt sang một bên chờ nó làm lạnh là được.

- Vâng!

Các tiểu hầu gái lại gật đầu lia lịa.

Mục Lương tính toán làm mẫu một lần, cầm lấy que gỗ xiên từng quả Hương Liễu màu đỏ thành một chuỗi.

Quả Hương Liễu là một loại trái cây da mỏng thịt nhiều, sản lượng tương đương với trái vải, vị rất giống sơn trà nhưng ngọt hơn một chút.

Loại trái cây này chỉ có ở trên đại lục mới, trải qua nhiều phương diện thử nghiệm thì được đưa vào vương quốc Huyền Vũ để trồng trọt và nhân giống, sau khi được Trà Thụ Lĩnh Vực Sinh Mệnh biến đổi thì mùi vị đã tốt hơn trước rất nhiều.

Quả Hương Liễu đã bắt đầu trồng trọt với quy mô lớn, cây Hương Liễu có thể kết trái mỗi ba tháng một lần, một lần là có thể kết hơn một nghìn quả.

- Khi tưới nước đường cần phải chú ý, đừng để bị phỏng.

Mục Lương vừa nói vừa múc nước đường tưới lên trên xiên quả Hương Liễu.

- Vâng ~~~

Các tiểu hầu gái ngoan ngoãn đáp lại.

Vân Hân mấp máy môi hồng, nhỏ giọng nói:

- Nhìn có vẻ ăn rất ngon.

- Đúng vậy, ta cũng cảm giác sẽ rất ngon.

Tiểu Mật gật đầu nhận đồng.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Chờ khi nào nước đường cứng lại thì mứt quả mới coi là chế tạo thành công.

- Đã hiểu ~

Các tiểu hầu gái lại đồng loạt gật đầu lần nữa.

- Không chỉ có mỗi quả Hương Liễu thôi đâu, táo cũng có thể làm thành mứt quả, còn có thể cho thêm trái cây nghiền, như vậy cũng sẽ ăn rất ngon.

Mục Lương ôn hòa giảng giải.

Các tiểu hầu gái vừa gật đầu vừa ghi nhớ lời của anh.

Lòng bàn tay của Mục Lương toát ra một luồng hơi lạnh, làm cho nước đường trên Quả Hương Liễu cấp tốc cứng lại.

Anh hơi nâng cằm lên, bình thản nói:

- Được rồi, các ngươi nếm thử xem.

- Ta nếm một chút.

Tiểu Tử cầm lấy một chuỗi kẹo hồ lô rồi cắn một quả.

- Răng rắc ~~~

Cô bé cắn vào lớp nước đường cứng bao lấy Quả Hương Liễu, vị ngọt giòn kết hợp với mùi trái cây tốt đến kì lạ.

- Ăn ngon thật đấy.

Đôi mắt đẹp của Tiểu Tử híp lại, hai má hơi phồng lên.

- Ngao ô ~~~

Tiểu Mật cũng cắn một viên, rất thích mứt quả làm từ Quả Hương Liễu.

Chẳng mấy chốc thì các xâu kẹo do Mục Lương làm đã bị các tiểu hầu gái chia ăn sạch sẽ, các nàng còn chưa thỏa mãn mà nhìn về phía trái cây chưa được xử lý.

Mục Lương phủi tay rồi lùi lại hai bước, nói:

- Được rồi, các ngươi thử làm đi.

- Vâng, bệ hạ.

Tiểu Mật và những người khác tràn đầy phấn khởi xúm lại bàn bếp.

Anh đứng một bên quan sát, sau khi xác định các tiểu hầu gái đều biết làm kẹo hồ lô thì mới xoay người rời đi phòng bếp.

- Cộp cộp cộp ~~~

Lạc Bố Lạc Nhi và Lưu Tâm vừa vặn trở về ăn trưa, tình cờ đụng phải Mục Lương.

- Bệ hạ.

Hai người vội vã cung kính hành lễ.

Anh bình tĩnh gật đầu, ôn hòa hỏi:

- Ừm, hôm nay đi chơi có vui không?

- Rất vui!

Lạc Bố Lạc Nhi tươi cười đáp.

Lưu Tâm nhỏ giọng nói:

- Chủ Thành rất thú vị, chúng ta đã đi rất nhiều nơi.

Mục Lương thuận miệng hỏi:

- Vậy tại sao không ở lại đó chơi thêm mà về sớm như vậy?

- Lưu Tâm còn có công tác vào buổi chiều, cho nên chúng ta phải trở về trước giờ làm việc của cô ấy.

Lạc Bố Lạc Nhi giải thích thay cô gái tóc cam đất.

Mục Lương dịu dàng nói:

- Nếu đã ra ngoài chơi thì nên chơi vui vẻ một chút, phòng huấn luyện không lau một ngày cũng không sao cả.

Anh đã nghe Ly Nguyệt nói về việc công tác của Lưu Tâm, biết thiếu nữ đang giúp đỡ quét tước phòng huấn luyện.

Lưu Tâm nghe vậy lắc đầu nguầy nguậy, nghiêm mặt nói:

- Không được, ta muốn chà lau mọi thứ sạch sẽ, không thể ảnh hưởng tới việc huấn luyện của mọi người.

- Ngươi có suy nghĩ khá tốt.

Mục Lương buồn cười khen ngợi một câu.

Lạc Bố Lạc Nhi đảo mắt một vòng, đột nhiên nói:

- Bệ hạ, Lưu Tâm muốn biết chữ, còn muốn tham gia đại hội thể dục thể thao.

- Thật sao?

Mục Lương kinh ngạc nhìn về phía cô gái tóc cam đất.

Lưu Tâm nắm chặt góc áo, nhỏ giọng nói:

- Bệ hạ, ta cảm thấy hứng thú đối với môn nhảy cầu...

Mục Lương mỉm cười nói:

- Vậy thì đi tham gia huấn luyện, cứ mạnh dạn tham gia thi tuyển, biết đâu lại có thể cầm lấy giải quán quân thì sao.

- A, ta thật sự có thể cầm lấy giải quán quân à?

Lưu Tâm nói với vẻ mặt ngẩn ngơ.

Mục Lương cười nhạt nói:

- Đương nhiên rồi, các phương diện của ngươi đều phù hợp yêu cầu dự thi, nếu cảm thấy hứng thú thì tự nhiên là có thể đi thử sức một chút.

- Cảm ơn bệ hạ.

Lưu Tâm kích động hành lễ.

Anh chắp tay sau lưng nói:

- Luyện tập cho tốt, không biết bơi thì học bơi trước, ngươi có một tháng để luyện tập, nỗ lực thì sẽ có thành quả.

- Vâng, ta sẽ cố gắng.

Lưu Tâm gật đầu thật mạnh.

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc cam đất, ôn hòa nói:

- Nếu đã quyết định muốn luyện tập nhảy cầu thì nên tập trung vào nó, ngươi xin nghỉ phép bên phòng huấn luyện, khi nào kết thúc tranh tài thì ngươi lại trở về.

Lưu Tâm nghe vậy đáp với giọng điệu nghiêm túc:

- Bệ hạ, ta có thể lo liệu cả hai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận