Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1709: Tuần Tra Quân Doanh



Khi tiếng chuông tám giờ vang lên, Mục Lương và Ly Nguyệt, Mễ Á rời đi cung điện và cưỡi phi thuyền vận chuyển đi tới Quân Doanh, còn có hai mươi tên hộ vệ khu Trung Ương đi theo.

Nguyệt Thấm Lan muốn đi Nội Thành để xử lý sự vụ, cho nên lần này không đi theo.

Trong phi thuyền vận chuyển, Mễ Á nhìn về phía cổ Mục Lương, nơi đó có một vết đỏ, quan tâm hỏi:

- Mục Lương, cổ của ngươi bị thương à?

Ly Nguyệt nghe vậy nhìn về phía cổ của Mục Lương và cũng phát hiện vết đỏ kia, nhìn kỹ còn có thể phát hiện có rất nhiều vết sậm màu nhưng nhỏ hơn.

Mục Lương giơ tay ngưng tụ ra một khối lưu ly, mượn phản quang để nhìn thấy cổ của mình, trong đầu hiện lên cảnh tượng mồ hôi đầm đìa đêm qua.

- Đây là vết bầm, qua mấy ngày sẽ tiêu tan, không có gì đáng ngại.

Anh bình tĩnh đáp.

- Ô mai?

Trong mắt Ly Nguyệt và Mễ Á lộ vẻ hoang mang.

- Không phải bệnh.

Mục Lương nói với vẻ mặt bình tĩnh.

- Vậy là tốt rồi.

Ly Nguyệt và Mễ Á đều thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, phi thuyền đến gần tường thành cao vút, phía dưới chính là Quân Doanh của Thành Phòng Quân.

Phi thuyền vận chuyển hạ xuống, lần này không có ai ngăn cản, thuận lợi tiến vào trong Quân Doanh.

Cộp cộp cộp ~~~

Thái Căn xuất hiện rồi bước nhanh tới nghênh đón.

Ngày hôm qua hắn đã nhận được tin tức rằng hôm nay thành chủ đại nhân sẽ đến tuần tra Quân Doanh cho nên đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Sau khi Cầm Vũ rời đi, Quân Doanh đã được giao lại cho Thái Căn quản lý.

Cửa phi thuyền mở ra, Mục Lương và Ly Nguyệt, Mễ Á bước xuống.

- Thành chủ đại nhân.

Thái Căn cung kính hành lễ.

Mục Lương bình tĩnh hỏi:

- Ừ, buổi huấn luyện buổi sáng bắt đầu chưa?

Thái Căn đáp:

- Thành chủ đại nhân, huấn luyện buổi sáng chỉ mới vừa bắt đầu.

- Mang ta đi xem.

Mục Lương chắp tay sau lưng nói.

- Vâng, mời thành chủ đại nhân đi theo ta.

Thái Căn đưa tay ra hiệu.

Đoàn người đi tới sân huấn luyện buổi sáng, tân binh và lão binh đều đang tiến hành huấn luyện, mỗi đội đều xếp thành hình vuông, động tác của các binh lính đều tăm tắp.

- Nơi này có bao nhiêu người?

Mục Lương dừng bước lại, ánh mắt đảo qua từng người.

Thái Căn cung kính nói:

- Cộng thêm tân binh thì tổng cộng có tám ngàn hai trăm người.

- Tân binh có bao nhiêu?

Mục Lương hơi quay đầu lại.

- Tân binh là hai ngàn người.

Thái Căn nói không chút suy nghĩ.

Mục Lương có ý định kiểm tra Thái Căn, tiếp tục hỏi:

- Huấn luyện tân binh thế nào rồi?

- Hồi thành chủ đại nhân, việc huấn luyện các tân binh đã hoàn thành, nhưng vẫn cần tăng cường huấn luyện nâng cao, hẳn là cần nửa tháng nữa mới có thể thích ứng......

Thái Căn nghiêm túc đáp.

Từ khi gia nhập vào Quân Doanh, mỗi ngày hắn đều nghiêm túc học tập tri thức quản lý quân sự, thứ nhất là hắn rất thích bầu không khí ở đây, thứ hai là không muốn làm con gái mình khó xử và mất mặt.

Thái Khả Khả là phó đội trưởng Không Quân, là cha của con bé, hắn không thể quá mất mặt được.

- Ừ.

Mục Lương gật đầu không nói nhiều lời.

Hắn đi lên trước, tiếp tục dò xét tân binh và lão binh.

- Ngừng một chút.

Mục Lương đột nhiên nói.

- Nghiêm!

Thái Căn hô to.

Tất cả binh sĩ đều dừng động tác lại, đổi thành tư thế đứng nghiêm, mặt hướng về nhóm người Mục Lương.

Lúc này bọn họ mới nhìn thấy Mục Lương, ngoại trừ một ít tân binh thì những người khác đều nhận ra thân phận của anh, mọi người cả kinh, lập tức đứng thẳng, ưỡn ngực hơn.

Thái Căn lớn tiếng nói:

- Thành chủ có chuyện muốn nói.

Hắn nói xong rồi lùi ra phía sau một bước, nhường chỗ cho Mục Lương.

Anh bình tĩnh nói:

- Huấn luyện có vất vả không?

Tuy giọng nói của anh không lớn nhưng lại vang lên bên tai mọi người, từng chữ rất rõ ràng.

- Không vất vả!

Các binh sĩ đồng thanh đáp lại.

- Thật sao?

Anh hơi nhướng mày.

- Đúng vậy.

Các binh sĩ lại đồng thanh đáp lại lần nữa.

Mục Lương nghiêm khắc nói:

- Vậy thì buổi huấn luyện hôm nay sẽ tăng gấp đôi.

- Vâng!

Các binh sĩ vẫn đồng thanh đáp, chỉ là nét mặt lại xuất hiện chút buồn khổ.

Mục Lương nhếch miệng cười, nói:

- Huấn luyện gấp đôi, nhưng hôm nay có thể thêm đồ ăn, ăn cơm với thịt heo.

Nhóm binh lính nghe vậy lập tức trợn to mắt, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

- Đúng là sẽ thêm đồ ăn, nhưng nếu ai huấn luyện kém thì sẽ bị giảm cơm, mọi người đều phải gặm bánh mì không.

Mục Lương buông hai tay xuống.

- Vâng.

Các binh sĩ lại đồng thanh hét lên, lần này âm thanh to hơn trước rất nhiều.

- Tiếp tục huấn luyện.

Mục Lương vung tay lên.

- Tiếp tục!

Thái Căn ra lệnh.

Thành Phòng Quân tiếp tục huấn luyện, có thể thấy được bọn họ càng thêm ra sức, bước chân đá ra cũng dùng lực hơn rất nhiều.

- Bây giờ, chúng ta đi kiểm tra bên trong.

Mục Lương xoay người, cất bước đi đến khu ký túc xá.

Ly Nguyệt và những người khác vội vàng đuổi theo, Thái Căn đi bên cạnh mô tả tình hình trong Quân Doanh.

Hắn không nhịn được hỏi:

- Thành chủ đại nhân, dạo gần đây con gái ta có gây chuyện không?

Mục Lương dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía hắn:

- Thái Khả Khả đi làm nhiệm vụ rồi, chẳng lẽ cô ấy không nói cho ngươi biết sao?

- Làm nhiệm vụ? Ta không hề biết về chuyện này.

Thái Căn sửng sốt một chút.

- Nha đầu này, đi xa nhà cũng không chịu nói với người nhà một tiếng nữa.

Mục Lương dở khóc dở cười.

- Con bé đi đâu thế?

Thái Căn cung kính hỏi.

Ly Nguyệt giải thích:

- Cô ấy đến vương quốc Tây Hoa, một đoạn thời gian nữa mới có thể trở về.

- Ra là như vậy, ta đã biết.

Thái Căn chậm rãi gật đầu.

- Ngươi không lo lắng sao?

Trong mắt Mễ Á lộ vẻ kinh ngạc.

- Con bé sẽ tự bảo vệ tốt bản thân.

Thái Căn tự tin nở nụ cười.

Mục Lương im lặng nghẹn họng, hai cha con đều vô tư như thế.

…………

Trước cung điện, Mễ Nặc ngẩng đầu nhìn lên Trà Thụ Sinh Mệnh cực lớn, cảm thụ nhiệt độ không khí hôm nay.

Đôi mắt xinh đẹp của cô híp lại, cảm thán:

- Quả nhiên là thời tiết lại nóng lên rồi.

Trời lạnh chỉ kéo dài hai ngày, hôm nay thời tiết lại vô cùng nóng bức.

Bạch Sương vừa vặn bước ra cung điện, nghe cô gái tai thỏ nói vậy bèn hỏi:

- Vậy ngươi còn muốn dệt áo len sao?

Mễ Nặc hồn nhiên nói:

- Đương nhiên rồi, sau này cũng có thể mặc, đâu phải sau này trời sẽ không lạnh.

- Ngươi nói có lý, ta cũng muốn dệt xong.

Bạch Sương chậm rãi gật đầu.

Mễ Nặc ngồi xuống trước ngưỡng cửa, quay đầu hỏi:

- Chị Bạch Sương, ngươi không nhớ nhà sao?

- Có một chút.

Bạch Sương không câu nệ tiểu tiết mà ngồi xuống.

- Vậy tại sao ngươi muốn ở lại thành Huyền Vũ?

Mễ Nặc nghi ngờ hỏi.

- Bởi vì ta thích thành Huyền Vũ hơn.

Ánh mắt của Bạch Sương có chút né tránh.

- Đúng vậy, không ai là không thích thành Huyền Vũ cả.

Mễ Nặc cười tươi như hoa nói.

- Không sai.

Bạch Sương tán đồng gật đầu.

Trong khoảng thời gian cô lưu lại thành Huyền Vũ, ngoại trừ vui chơi giải trí mỗi ngày thì còn có thể đến Phim Trường, cô còn thường xuyên hỗ trợ xử lý hoa cỏ ở hậu hoa viên, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ nhàm chán.

Bạch Sương quay đầu hỏi:

- Hôm nay, ngươi không đi Trường Học sao?

Mễ Nặc lắc đầu giải thích:

- Không, hôm nay là ngày nghỉ ở Trường Học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận