Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1255: Người Quản Lý Toà Vệ Thành Số Bốn



Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu, hỏi:

- Có bao nhiêu người?

- Có hai mươi ba người.

Tim Lục Nghiên đập nhanh hơn, thư ký đại nhân hỏi như vậy, chẳng lẽ có biện pháp trị liệu sao?

- Trước mắt thành Huyền Vũ chưa nghiên cứu ra bí dược chữa khỏi cảm nhiễm Hư Quỷ

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu.

Tuy rằng, Nước Mắt Thiên Sứ cấp mười có thể chữa khỏi cảm nhiễm Hư Quỷ, nhưng số lượng thật sự quá ít, hơn nữa ngoài khả năng chữa khỏi căn bệnh đó, nó còn có tác dụng khác lớn hơn nữa.

Với lại không có công lao thì không thể nhận được thứ trân quý như Nước Mắt Thiên Sứ.

- Vậy sao?

Lục Nghiên mím môi lại, vẻ mặt suy sụp xuống.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, tao nhã nói:

- Đừng nhụt chí, tuy rằng không thể chữa khỏi, nhưng lại có bí dược ức chế cảm nhiễm Hư Quỷ

- Ức chế?

Lục Nghiên ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt màu xám có chút thần thái.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu lạnh nhạt nói:

- Đúng vậy, dùng bí dược ức chế, có thể gia tăng vài năm tuổi thọ, có thể tiếp tục chờ bí dược chữa khỏi được nghiên cứu chế tạo ra.

Lục Nghiên thở dài:

- Xem như đã không còn cách nào khác tốt hơn.

- Có thể sống sót mới là quan trọng nhất.

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói.

Lục Nghiên điều chỉnh tâm tính, gật đầu đồng ý:

- Đúng vậy, có thể sống lâu hơn vài năm cũng tốt.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói:

- Vậy đi thôi, theo ta tới khu Trung Ương, chỉ thành chủ mới có bí dược trị liệu cảm nhiễm Hư Quỷ.

- Được.

Lục Nghiên vội vàng đứng lên, đi theo Nguyệt Thấm Lan rời khỏi cục quản lý.

Nửa giờ sau, hai người đi vào khu vực Trung Ương, bước tới thang vận chuyển lên tầng tám. Trong thang vận chuyển, Lục Nghiên đang bị hoàn cảnh nơi đây hấp dẫn.

Trong lòng cô vẫn còn chút khẩn trương, vì cô sắp được nhìn thấy thành chủ thành Huyền Vũ đại danh đỉnh đỉnh, cho nên trái tim đập có chút nhanh hơn.

Mấy ngày qua, ở lại thành Huyền Vũ, cô đã được nghe rất nhiều điều về thành chủ thành Huyền Vũ trong truyền thuyết, trong lòng vẫn tò mò không biết ngài ấy là dạng người gì.

Két…

Thang vận chuyển dừng ở tầng tám khu Trung Ương, Nguyệt Thấm Lan cất ra bên ngoài, cô gái tóc xanh vội vàng cất bước đi theo. Lục Nghiên đánh giá cung điện, lực chú ý của cô đều bị những hoa văn trạm rồng khắc phượng trên tường hấp dẫn.

Nguyệt Thấm Lan đi vào cung điện, nhìn thấy cô hầu gái nhỏ đang lau dọn mặt đất. Cô trong trẻo hỏi:

- Diêu Nhi, Mục Lương ở đâu?

- Đại nhân Thấm Lan!

Diêu Nhi ngừng động tác trên tay, ngoan ngoãn nói:

- Thành chủ đại nhân đang ở phòng làm việc.

- Lại ở phòng làm việc, hắn đang làm cái gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu hỏi.

Diêu Nhi ngây thơ nói:

- Hình như là chế tác linh khí có thể xua tan sương mù, cụ thể là cái gì thì ta cũng không biết.

Nguyệt Thấm Lan dặn dò:

- Ta đã biết, ngươi mang tiểu thư Lục Nghiên tới phòng tiếp khách, còn ta đi tìm Mục Lương.

- Vâng.

Diêu Nhi nhu thuận gật đầu, buông cây lau nhà trên tay xuống, rồi cởi bỏ tạp dề trên người. Tiếp theo, cô bé đưa tay ra hiệu:

- Tiểu thư Lục Nghiên, mời đi theo ta.

- Được.

Lục Nghiên thu hồi ánh mắt đánh giá, rồi đi theo cô hầu gái nhỏ tới phòng tiếp khách. Nguyệt Thấm Lan đi tới bên ngoài phòng làm việc, bên trong truyền ra tiếng vang binh lách cách bàng.

Cốc cốc cốc...

Nguyệt Thấm Lan đưa tay gõ vang cửa phòng làm việc.

- Mục Lương ta vào nhé.

- Thấm Lan ư? Vào đi.

Mục Lương lên tiếng.

Bên trong phòng làm việc, anh đang tìm kiếm tài liệu hung thú từ trong một đống to lớn giữa phòng.

Nguyệt Thấm Lan đi vào phòng làm việc, nghi hoặc hỏi:

- Mục Lương, ngươi đang làm cái gì vậy?

- Tìm tài liệu hung thú thích hợp.

Anh ôn hòa đáp.

Nguyệt Thấm Lan suy đoán:

- Nghe Diêu Nhi nói, ngươi đang muốn làm một kiện linh khí có tác dụng xua tan sương mù, làm chuẩn bị trước khi tới kênh Sương Mù sao?

- Ừm, rất thông minh.

Mục Lương mỉm cười.

Theo ghi chép của Mậu Đạt, tầm nhìn bên trong kênh Sương Mù rất thấp, chỉ có thể nhìn thấy phạm vi mấy mét xung quanh, thậm buổi tối còn tới ảnh hưởng tới mức xoè tay ra không nhìn được năm ngón, chuyện đó cực kỳ nguy hiểm.

- Thật sự có thể làm ra linh khí xua tan sương mù sao?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt đẹp màu xanh lam.

- Không thử làm sao biết được?

Mục Lương cười khẽ vài tiếng. Anh vỗ tay, ôn nhu hỏi:

- Tìm ta có chuyện gì?

- Lục Nghiên muốn gặp ngươi, vì chuyện cảm nhiễm Hư Quỷ!

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói.

- Lục Nghiên, đảo chủ đảo Ngọc sao? Cô ấy bị Cảm nhiễm Hư Quỷ ư?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

- Không phải, là dân trên đảo của cô ấy.

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu.

Cô đè thấp thanh âm, tiếp tục nói:

- Ta đã nói với cô ấy, trước mắt thành Huyền Vũ không có cách nào chữa khỏi cảm nhiễm Hư Quỷ chỉ có thể dựa vào bí dược ức chế.

- Ừm, Nước Mắt Thiên Sứ cấp mười quá ít, phải để lại phòng trường hợp khẩn cấp.

Mục Lương chậm rãi gật đầu. Để ngừa vạn nhất, phải lưu một ít cho người một nhà.

Vưu Phi Nhi dùng khoáng thạch lam huyết chế tạo ra bí dược ức chế cảm nhiễm Hư Quỷ, có tác dụng ức chế căn bệnh này, khiến cho người bị cảm nhiễm có thể sống lâu thêm bốn năm thời gian.

Khoáng thạch lam huyết, là vật bài tiết của Trùng Máu Lam, cũng là những tảng đá ngầm màu lam ở bên dưới đảo Hải Điệp.

Nguyệt Thấm Lan hỏi:

- Ta cũng nghĩ như vậy, hiện giờ cô ấy đang ở phòng tiếp khách, ngươi có gặp một chút không?

- Ừm, cũng nên gặp một chút.

Mục Lương vỗ tay, thả hai ống tay áo đang xắn xuống.

- Chờ một chút.

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng nói.

- Làm sao vậy?

Anh ngừng chân lại.

Nguyệt Thấm Lan đi lên phía trước, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cho anh, ôn nhu nói:

- Trên tóc ngươi có thứ gì đó.

- Còn nữa không?

Mục Lương thuận thế vươn tay ra, ôm Nguyệt Thấm Lan vào trong ngực.

- Đã không còn.

Lông mi thật dài của Nguyệt Thấm Lan run lên nhè nhẹ.

Cô trắng mắt liếc anh một cái, ngượng ngập nói:

- Lục Nghiên vẫn đang chờ đó.

- Được rồi.

Mục Lương lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, đành buông hai tay xuống.

Nguyệt Thấm Lan đưa tay sửa lại vạt áo cho anhn, tao nhã hỏi:

- Đúng rồi, ta chuẩn bị cho cô ấy làm người quản lý Vệ thành số bốn, ngươi cảm thấy thế nào?

- Ừm, ngươi quyết định là tốt rồi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan cong lên khóe môi, cô cảm nhận được sự tin tưởng mà Mục Lương dành cho mình, vì vậy tâm tình cực kỳ sung sướng. Hai người rời khỏi phòng làm việc, đi vào phòng tiếp khách.

Lục Nghiên đang uống trà tinh thần, thân thể ngồi ngay ngắn.

Đạp đạp đạp… Sau khi nghe được tiếng bước chân, cô phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Mục Lương, cô đã bị anh hấp dẫn thật sâu, trong lòng thầm chắc chắn anh chính là thành chủ thành Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Lan cong lên khóe môi, cười trêu ghẹo nói:

- Thành chủ đại nhân của chúng ta rất tuấn tú phải không? Đã khiến hai mắt tiểu thư Lục Nghiên mê mẩn.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Nghiên lập tức đỏ bừng, con ngươi màu xám loạn chuyển, tầm mắt hơi mơ màng rời đi. Sau đó cô vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ với Mục Lương:

- Ra mắt thành chủ đại nhân!

- Ừm, ngồi đi.

Mục Lương nâng tay ra hiệu.

Tâm trạng của Lục Nghiên không yên ngồi xuống, sau đó cô lại lén lút đưa mắt nhìn anh thêm vài lần.

- Nghe nói ngươi muốn bí dược trị liệu cảm nhiễm Hư Quỷ?

Mục Lương bình thản hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận