Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1876: Cần Giúp Không?



Ba người tách ra ở chính sảnh, đi làm công việc của riêng phần mình.

Nguyệt Thấm Lan đi liên lạc một chuyến, bảo tiểu hầu gái liên lạc với Nguyệt Phi Nhan, để con gái mình mang theo Không Quân đi hái phiến lá Đại Thụ Sinh Mệnh.

Phiến lá Đại Thụ Sinh Mệnh lớn nhỏ không đều, có thể chế tạo thành Trà Tinh Thần có đẳng cấp khác nhau.

Trà Tinh Thần bình thường nhất lại bán được nhất, bởi vì tiện lợi, sở dĩ được nhiều người bình thường thích. Chính vì vậy nên, nhu cầu về số lượng sẽ rất lớn.

Nửa giờ sau, trên bầu trời trong thành liền hiện ra bóng hình của Không Quân, bọn họ cưỡi ong thợ, xuyên qua cành cây của Đại Thụ Sinh Mệnh, ngắt từng lá cây lớn nhỏ.

Tốc độ sinh trưởng của phiến lá Sinh Mệnh rất nhanh, ngày hôm nay hái phiến lá, hai ngày nữa sẽ dài hơn.

Nguyệt Phi Nhan đập cánh, dặn dò:

- Tất cả chú ý, chỉ ngắt lá cây, không nên chạm vào quả, vậy sẽ bị Thánh Thụ công kích.

- Vâng.

Binh sĩ Không Quân cùng đáp lại, trên lưng bọn họ đều đeo giỏ, dùng để đựng lá cây hái xuống.

- Ê.

Tinh Linh Sinh Mệnh xuất hiện, ngồi ở cành cây nhìn binh sĩ Không Quân ngắt phiến lá.

- Linh Nhi, ngươi thật sự vừa dài vừa cao.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói.

Linh Nhi chăm chú nói:

- Còn chưa cao hơn ngươi.

- Muốn cao hơn ta thì rất khó.

Nguyệt Phi Nhan cười hắc hắc lắc đầu.

Linh Nhi ngoẹo đầu nhìn cô, không tức giận.

Đột nhiên cô bé hỏi:

- Cần giúp không?

- Có thể.

Nguyệt Phi Nhan tiếu yếp như hoa gật đầu.

- Ting ting.

Sau một khắc, Linh Nhi vung tay lên, cả cây Đại Thụ Sinh Mệnh đều rung động.

Rắc...rắc...

Dưới ánh mắt ngơ ngác của Nguyệt Phi Nhan, mấy vạn lá cây rời khỏi cành khô, nổi bồng bềnh giữa không trung.

- Đủ chưa?

Linh Nhi cười hiện ra hai cái má lúm đồng tiền.

- Đủ rồi đủ rồi.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng nói.

Cô rất sợ rồi hái xuống hết sẽ làm cho Đại Thụ Sinh Mệnh bị trụi lủi.

……………

Thành Huyền Vũ, bên Ngoài thành, bên trong Vệ thành số 1.

Trong tòa nhà đối diện đường nào đó, Già Lực Lỗ mới tỉnh dậy từ trên giường.

Lão và cháu gái được đưa tới Vệ thành số 1 đã là ngày thứ sáu rồi, bọn họ thuê căn nhà ở lầu hai một phòng ngủ một phòng khách. Cửa phòng mở ra, Cầm Phi Nhi dụi mắt đi ra từ trong phòng, cô bé cũng vừa tỉnh ngủ.

Cô duỗi người, nhìn ông nội ở phòng khách, phất tay chào hỏi:

- Chào buổi sáng, ông nội.

- Chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ có ngon không?

Giọng Già Lực Lỗ khàn khàn.

Tuổi của cháu gái càng lúc càng lớn, nên có không gian riêng cho mình, sở dĩ phòng ngủ để cho Cầm Phi Nhi ngủ, lão chỉ có thể ngủ ở phòng khách.

- Ngủ rất ngon.

Cầm Phi Nhi hiền dịu trả lời một câu.

- Nhanh đi rửa mặt, chờ một hồi phải đi lấy CMND.

Già Lực Lỗ thúc giục.

Ngày đầu tiên bọn họ vào Vệ thành, dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác, đầu tiên là thuê một căn hộ, sau đó dùng số tiền còn lại mua giường.

Ngày thứ hai, hai ông cháu dựa theo lời nhắc nhở nhân viên côngg tác, tới cục Quản Lý ở Vệ thành làm CMND, ngày hôm nay vừa vặn là ngày có thể lấy.

- Dạ.

Cầm Phi Nhi cất bước đi vào phòng tắm.

Sau khi cô bé rửa mặt xong, Già Lực Lỗ mới vào phòng tắm, rửa mặt đơn giản, lão theo cháu gái ra ngoài.

- Ông nội, sáng nay ăn món gì?

Cầm Phi Nhi nghiêng đầu hỏi.

Già Lực Lỗ khàn khàn nói:

- Bánh bao hoặc khoai nướng, ngươi chọn một cái.

- Ăn bánh bao, hai ngày trước đều ăn khoai nướng, ta đánh rắm mỗi ngày, đều thúi muốn chết.

Cầm Phi Nhi nhỏ giọng oán trách.

Già Lực Lỗ dở khóc dở cười, giơ tay lên xoa xoa đầu cháu gái:

- Được, vậy ăn bánh bao.

Cầm Phi Nhi vui vẻ ra mặt nói:

- Dạ, ông nội là tốt nhất.

- Ngốc.

Già Lực Lỗ cười cười, mang cháu gái đi tới cửa hàng bánh bao cách đó không xa, mua bốn cái bánh bao.

- A ô.

Cái miệng nhỏ nhắn của Cầm Phi Nhi cố gắng mở to, cắn bánh bao trắng mập mập, da bánh bao rất thơm mềm, cắn xuống một cái là có thể ăn được nhân bên trong.

Đôi mắt đẹp của cô nheo lại, thỏa mãn nói:

- Ăn ngon quá.

Ánh sáng trong đôi mắt Già Lực Lỗ hiện lên, lão quyết định làm việc thật tốt ở thành Huyền Vũ, để có thể mỗi ngày đều cho cháu gái ăn bánh bao thịt.

Lúc này, lão tạm thời quên đi thân phận của mình, cùng với mục đích tới thành Huyền Vũ.

Hai người vừa đi vừa ăn, ăn xong bánh bao vừa vặn đi tới trước cửa Cục Quản Lý Vệ thành. Bên cạnh lối vào, nhân viên công tác hỏi:

- Hai vị có hẹn trước không?

- Có, hôm nay tới lấy CMND.

Già Lực Lỗ vội vàng nói.

Nhân viên này nghe vậy gật đầu một cái, lấy ra một tấm thẻ trong hộp đưa cho Già Lực Lỗ:

- Vào thôi, đi tới cửa số ba xếp hàng.

- Ừm.

Già Lực Lỗ liếc nhìn số 12 trên thẻ. Lão mang theo cháu gái đi vào Cục Quản Lý Vệ thành, ngồi xuống khu chờ.

Sau đó nhân viên công tác cửa số ba hô lên:

- Số chín đến số ba tới đây.

Đại sảnh tầng một của Cục Quản Lý có người đến người đi, sáu cửa sổ đều có người đang làm việc.

Cầm Phi Nhi hạ giọng hỏi:

- Ông nội, chúng ta số mấy?

- Số 12.

Già Lực Lỗ nói số từ phiếu trong tay.

- Vâng.

Cầm Phi Nhi nói thầm một tiếng.

Cô ngước mắt quan sát nhân viên công tác ăn mặc đồng đều sau cửa sổ Cục Quản Lý, trước cửa còn có binh lính mặc khôi giáp liền thân, bầu không khí rất nghiêm túc.

Lòng bàn tay Cầm Phi Nhi xuất hiện mồ hôi, cô yên tĩnh chờ đợi.

Qua hơn mười phút, nhân viên công tác sau cửa sổ số ba mới gọi số 12.

- Tới đây.

Già Lực Lỗ nắm tay cháu gái đi tới cửa sổ số ba.

- Chào ngươi, ta có thể giúp gì cho ngươi?

Nhân viên công tác mỉm cười hỏi.

Già Lực Lỗ ngồi xuống rồi nói:

- Chúng ta là tới lấy CMND.

- Làm từ khi nào?

Nhân viên này hỏi.

- Năm ngày trước.

Già Lực Lỗ khàn khàn nói.

- Năm ngày trước sao...?

Nữ nhân viên lấy ra tờ giấy thông tin, lật vài tờ hỏi:

- Tên ngươi là gì?

- Già Lực Lỗ và Cầm Phi Nhi.

Già Lực Lỗ đáp lại.

- Chờ một chút.

Cô tiếp tục lật bản đăng ký, lật vài tờ mới tìm được thông tin.

Cô đứng dậy đi tới sau kệ, kéo ngăn kéo, lại lục soát đồ ở trong hai phút mới tìm được giấy chứng nhận thân phận của của Già Lực Lỗ và Cầm Phi Nhi.

Nữ nhân viên trở lại vị trí ngồi xuống, cô giơ CMND bắt đầu so với Già Lực Lỗ, rồi nhìn CMND, xác định người đối diện với người trên bức ảnh giống nhau, rồi đẩy CMND ra cửa sổ, dặn dò:

- Cái này là CMND của các ngươi, phải bảo quản cho tốt, làm mất phải làm lại thì phải tốn tiền, hiểu chưa?

- Ừm, đã hiểu.

Già Lực Lỗ dùng sức chút đầu.

Lão đánh giá lưu ly chế thành CMND, trên đó có hình của mình và thông tin cơ bản.

- Thật đẹp.

Cầm Phi Nhi nhìn CMND của mình rồi hài lòng nói.

Nhân viên công tác hỏi:

- Còn có chuyện khác sao?

- Ta muốn tìm việc.

Già Lực Lỗ vội vàng nói.

- Tìm việc làm sao, ngươi đến cửa sổ số sáu.

Nhân viên công tác giơ tay chỉ hướng bên trái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận