Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1630: Hội Đấu Giá Vẫn Chưa Kết Thúc

Lan Đế không có hứng thú với hội đấu giá, thế nhưng Lăng Hương muốn đi xem, bởi vậy cô mới cố ý nhắc đến chuyện này.

- Thế không ăn nữa, chúng ta qua đó luôn đi.

Lăng Hương vội vàng đứng dậy.

- Không được, ta vất vả cực khổ làm cơm trưa, không ăn sẽ lãng phí.

Lan Đế nhíu mày nói.

- Vậy ăn nhanh lên.

Lăng Hương lại đặt mông ngồi xuống, bưng bát đũa lên há miệng thật to nuốt thịt hầm.

- Vù vù hô… Nóng quá.

Cô phồng hai má, liên tục thở ra ngoài, bàn tay nhỏ bé liều mạng quạt cho gió bay vào trong miệng.

-...

Chân mày Lan Đế giật giật, cô vội rót một chén nước lạnh đưa cho công chúa.

Ừng ực ừng ực…

Lăng Hương uống một ngụm to nước lạnh, lúc này mới hết bỏng miệng.

Lan Đế không biết nên nói gì:

- Ngươi bị ngốc ư?

- Tại ăn quá ngon mà.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Hương ửng hồng, tâm trạng kích động hồi nãy đã bình tĩnh trở lại, đột nhiên cô cảm thấy hội đấu giá không quan trọng bằng hưởng thụ món ăn ngon trên bàn.

Cô nói thầm:

- Từ từ ăn rồi đi.

- Ta đâu có vội vàng.

Lan Đế nhún vai, cầm lấy đôi đũa từ từ hưởng thụ món ăn.

Cô làm việc ở Mỹ Thực Lâu trong Phố Buôn Bán, cho nên học được một vài phương pháp nấu nướng đơn giản, tuy hương vị không thể ngon như Mỹ Thực Lâu, nhưng cũng được coi là mỹ vị.

- Lan Đế, ta cảm thấy cuộc sống như này rất tốt.

Lăng Hương đột nhiên nói.

- Ta lại hâm mộ ngươi là công chúa, không cần công tác cũng có tinh thạch ma thú dùng không hết.

Lan Đế hâm mộ nói.

Lăng Hương vỗ bộ ngực, kiêu ngạo, nũng nịu nói:

- Chuyện này quá đơn giản, ngươi cứ theo ta tới vương quốc Tây Hoa, ta nuôi ngươi. Vậy về sau ngươi cũng không cần làm công nhân nữa, chỉ cần ăn uống không cần lo lắng chuyện gì.

- Quên đi, ta vẫn thích thành Huyền Vũ hơn, ở vương quốc của ngươi thối lắm.

Vẻ mặt Lan Đế đầy ghét bỏ nói.

Cô không muốn đang chạy trên đường cái, mà bị người ta đổ cho một cái bô từ đỉnh đầu đổ xuống, khiến một thân từ trên xuống dưới toàn cứt đái. Chỉ cần ngẫm lại đã thấy cả người run lên, thiếu chút nữa thì ghê tởm, không ăn nổi nữa.

Trên nơi đó, là không có nhà máy xử lý nước thải, có một bộ phận người sẽ trực tiếp đổ phân và nước tiểu ra ngoài cửa sổ.

Lăng Hương cũng gật đầu đồng ý:

- Đúng là như thế, ta cũng thích sự sạch sẽ của nơi này.

- Không nói chuyện này nữa, ta sợ ăn không ngon.

Lan Đế giật giật khóe miệng, rồi vùi đầu há miệng to ăn rau xanh trong bát của mình.

Nửa giờ sau, hai người đã ăn uống no đủ, mới rời khỏi nhà.

Hai người đi bộ ra ngoài Vệ thành, tới một nơi không có người Lan Đế biến thành phi ưng, chở Lăng Hương bay lên trời cao, sau đó bay về hướng ngoại thành.

Mười phút sau, Lan Đế hạ xuống bên ngoài thành Tát Luận, một lần nữa lại biến thành hình người. Chờ cho tới khi hai người đi vào trong thành, đã là mười hai giờ.

Thùng thùng đông…

Tiếng chuông quanh quẩn vang lên bên trong thành, đúng mười hai tiếng.

- Chắc là hội đấu giá chưa kết thúc.

Lăng Hương kéo tay Lan Đế.

- Không biết, phải đi xem mới biết được.

Lan Đế và cô ấy lên một chiếc xe thú ở ven đường, đi thẳng vào khu Buôn Bán ở trung tâm thành.

Bây giờ ở trong thành, đã có phương tiện giao thông công cộng, là xe thú do Thú Sừng kéo.

Thú Sừng được Bố Vi Nhân phái người mua trở về từ thành Tát Luận, thay thế cho Lợn Tám Răng Nanh.

Lợn Tám Răng Nanh rất khó thuần phục, cần tới Ong Chúa ký kết Khế Ước Ong Chúa với chúng nó, hoặc dựa vào thực lực tuyệt đối của Tiểu Huyền Vũ trấn áp.

Cho nên Bố Vi Nhân càng nghĩ càng cảm thấy nên dùng Thú Một Sừng dễ thuần phục tới kéo xe thú. Hai người đi vào trung tâm khu Buôn Bán, đứng ở bên ngoài phòng đấu giá.

Lúc này bên ngoài phòng đấu giá đang có Thành Phòng Quân đứng gác, có nghĩa là hội đấu giá vẫn chưa chấm dứt.

Lăng Hương kích động nói:

- Chúng ta mau vào đi thôi.

- Chờ một chút, bây giờ chưa vào được đâu.

Lan Đế giữ chặt Lăng Hương.

- Vì sao?

Lăng Hương nghi hoặc hỏi.

Lan Đế kiên nhẫn nói:

- Chúng ta không có vé, phải đi mua vé trước.

- Vậy đi mua vé trước.

Lăng Hương gật đầu.

Hai người đi tới cửa sổ bán vé ở bên cạnh phòng đấu giá, chờ tới khi lại gần cửa sổ, bọn họ lại nhìn thấy bên cạnh dán một tờ giấy, bên trên viết rất rõ ràng 'đã hết vé’.

- Hết vé rồi.

Lan Đế tiếc nuối nhún vai.

- A, ta muốn đi vào cơ.

Lăng Hương mất mát nói.

- Để ta nghĩ cách coi.

Đôi mắt của Lan Đế vừa chuyển, cô lấy ra lệnh bài thân phận đi tới trước mặt thành Phòng Quân.

Lăng Hương mở to đôi mắt đẹp nhìn sang.

Thành Phòng Quân nghe Lan Đế nói gì đó rồi xoay người tiến vào phòng đấu giá, qua vài phút sau, hắn mới ló đầu ra, gật đầu với Lan Đế rồi cung kính nói điều gì đó.

- Lăng Hương, mau tới đây, có thể đi vào rồi.

Lan Đế lộ vẻ mặt vui mừng, cô vẫy vẫy tay với Lăng Hương.

Lăng Hương vội vàng chạy tới, đi theo cô gái tóc nâu tiến vào phòng đấu giá, cô kinh ngạc hỏi:

- Ngươi nói gì với hắn vậy?

- Đại nhân Thấm Lan đang ở trong phòng đấu giá, ta nhờ hắn đi xin chỉ thị giúp ta, cho nên ta được đi vào.

Lan Đế kiêu ngạo nũng nịu nói.

- Đại nhân Thấm Lan là ai?

Lăng Hương càng thêm tò mò.

- Đó là thư ký của thành Huyền Vũ chúng ta, ngươi không biết cô ấy cũng là bình thường.

Lan Đế khoát tay áo, mang theo Lăng Hương bước nhanh vào bên trong.

………..

Lăng Hương đi theo Lan Đế vào phòng đấu giá, còn ra khỏi thông đạo đã nghe thấy âm thanh cạnh tranh giá kịch liệt.

- Hai trăm ngàn đồng.

- Hai trăm mười ngàn đồng...

- Thật kịch liệt, bây giờ đang bán đấu giá thứ gì vậy?

Lan Đế tò mò đi về phía trước.

Lăng Hương lại lấm la lấm lét, tránh ở phía sau Lan Đế, đôi mắt đẹp xoay tròn.

Lan Đế quay người lại, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi làm sao vậy?

- Ta đang tìm cha ta, không muốn bị hắn nhìn thấy.

Lăng Hương nhỏ giọng giải thích.

Nếu bị cha nhìn thấy, tuyệt đối sẽ bị bắt trở về, cuộc sống vui sướng tự tại như hiện giờ sẽ chấm dứt.

Lan Đế tức giận nói:

- Lầu một là khu bình thường, cha ngươi là quốc vương, ngài ấy sẽ ngồi trong phòng bao ở lầu hai hoặc lầu ba, đừng khẩn trương.

- Vậy ư? Vậy thì tốt rồi.

Lăng Hương thở ra một hơi, cô đi theo cô gái tóc nâu tiến về phía trước.

Hai người rời khỏi con đường nhỏ, đập vào mắt hai người là một loạt đầu người có màu sắc khác nhau, lại tiếp tục nhìn về phía trước chính là một cái đài cao, Hồ Tiên đang ngồi trên đó báo giá vật phẩm của hội đấu giá.

- Người nửa thú thật xinh đẹp.

Lăng Hương kinh ngạc lên tiếng.

Lan Đế giải thích:

- Đó là đại nhân Hồ Tiên, là người quản lý Phố Buôn Bán.

- Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng tại sao người nửa thú lại có mặt ở chỗ này?

Lăng Hương nhỏ giọng nói thầm.

- Đừng nói lung tung, thành Huyền Vũ không kỳ thị người nửa thú, huống chi đại nhân Hồ Tiên lại không phải người nửa thú.

Lan Đế nhíu mày nhắc nhở.

Ở đại lục cũ, vốn dĩ Hồ Tiên chính là người thú, là hầu gia Hồ Tiên của thành Vạn Yêu.

- Đằng sau có cái đuôi kìa, tại sao không phải người nửa thú?

Lăng Hương quệt miệng nói.

Chân mày Lan Đế giật giật, cô nâng tay lên gõ đầu Lăng Hương, tức giận nói:

- Đại nhân Hồ Tiên là người phụ nữ của thành chủ đại nhân, địa vị vô cùng cao quý, ngươi ngậm miệng đi.

- Á, tự nhiên lại đánh ta … Thành chủ đại nhân của các ngươi cưới một người nửa thú ư?

Lăng Hương trừng lớn đôi mắt đẹp, vẻ mặt khó có thể tin nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận