Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3201: Không phải ta muốn là có thể đi. « 1 càng ». (length: 7919)

"Chết đi cho ta!"
Nguyệt Phi Nhan hưng phấn lên tiếng, trong tay Chu Tước Phiến vung cuồng loạn mấy cái.
"Vù vù ~~~"
Hỏa cầu khổng lồ ngưng tụ rồi xuất hiện, đập về phía hai con Huyết Phượng đang tiến đến gần.
"Ấp úng ~~~"
Huyết Phượng giận dữ gào thét, thân thể lao xuống phía dưới, nỗ lực né tránh đòn công kích hỏa cầu.
"Ta đã đoán trước."
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan sáng lên, Chu Tước Phiến trong tay biến mất, ngay sau đó Chu Tước roi xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Đùng đùng ~~~"
Nàng quất trường tiên, âm thanh xé gió vang dội đặc biệt chói tai, ngay sau đó một mảng lớn hỏa diễm đột nhiên hiện ra, bị trường tiên mang theo quất về phía thân thể to lớn của Hỏa Phượng. Chu Tước roi hung hăng quất vào người Huyết Phượng, lập tức đánh cho bên ngoài da tróc thịt bong.
"Ấp úng ~~~"
Huyết Phượng phẫn nộ rít gào, há miệng phun ra hơi thở Liệt Diễm màu máu.
"Ah hống!"
Cánh Chu Tước Khôi Giáp sau lưng Nguyệt Phi Nhan rung lên, mang theo nàng cực tốc tránh né về phía trước, cực kỳ nguy hiểm thoát khỏi đòn tấn công.
"Đánh không trúng ta."
Nàng hưng phấn hô lên, Chu Tước roi trong tay lần thứ hai ném ra.
"...... Cứu mạng a."
Sắc mặt Ahri trắng bệch, loại thể nghiệm này đối với nàng mà nói vô cùng kích thích.
Nàng ôm chặt hông thiếu nữ tóc đỏ, nhiều lần cảm giác được có hơi nóng phả vào mặt, lại rất nhanh biến mất, "Không sao."
Nguyệt Phi Nhan tranh thủ thời gian trấn an một câu.
"Mau tránh ra."
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Ngôn Băng uống viên ngọc năng lượng.
"Được."
Nguyệt Phi Nhan lên tiếng, thu hồi Chu Tước roi, thân thể đảo ngược bay về sau.
"Ông ~~~"
Sau một khắc, sấm sét đầy trời hiện ra, lôi điện như mưa rơi xuống, bao phủ tất cả Huyết Phượng còn lại.
"Ấp úng ~~~"
Huyết Phượng kêu rên liên hồi, rất nhanh bị lôi điện đánh rớt từ không trung.
Ahri trợn mắt há mồm nhìn, trong đầu hiện lên hình bóng của Tức Ân, nếu như hắn học được ma pháp hệ Lôi, có lẽ cũng sẽ mạnh mẽ như vậy?
"Giải quyết xong."
Ngôn Băng buông tay, từ trên không trở xuống mặt đất, đem thi thể Huyết Phượng toàn bộ thu vào ma cụ trữ đồ không gian.
Ma cụ trữ đồ không gian hiện tại hắn đang dùng đã được nâng cấp, không gian bên trong rộng như hai sân bóng rổ gộp lại, có thể nhét cả chồng Huyết Phượng vào trong.
Nguyệt Phi Nhan thấy vậy nói: "Tốt lắm, tiếp tục lên đường thôi."
"Ừ."
Ngôn Băng đáp một tiếng.
"Đi hướng nào?"
Nguyệt Phi Nhan nhìn cô thiếu nữ bộ tộc trong ngực.
Ahri hồi phục tinh thần, giơ tay lên trước mặt chỉ, giọng nói run rẩy nói: "Vẫn là bay về phía bên kia."
"Tốt, ôm chặt vào."
Khóe miệng Nguyệt Phi Nhan cong lên.
Tay Ahri run một cái, có dự cảm không lành.
"Hô hô hô ~~~"
"Đi."
Nguyệt Phi Nhan buông một câu, vỗ cánh bay đi cực nhanh.
"A ~~~"
Tiếng thét chói tai của Ahri vang vọng giữa trời cao.
"..."
Ngôn Băng bất đắc dĩ thở dài, vội vàng đuổi theo.
Ahri khóc không ra nước mắt, chẳng phải đã nói là sẽ bay chậm một chút sao?
"Quên mất, phải bay chậm một chút."
Cũng may Nguyệt Phi Nhan phản ứng kịp, giảm tốc độ lại.
Ngôn Băng rất nhanh đuổi theo lên, giơ tay lên tát nhẹ lên đầu nàng.
Nguyệt Phi Nhan đối diện với đôi mắt nghiêm túc của thiếu nữ tóc tím, thành thật nhận sai: "Ta sai rồi."
Ahri cắn môi dưới, lần thứ hai hướng thiếu nữ tóc tím nhìn với ánh mắt biết ơn.
"Ta cam đoan bay chậm lại, không bay nhanh hơn ngươi."
Nguyệt Phi Nhan giơ tay lên thề.
"Nhớ kỹ lời ngươi nói."
Ngôn Băng dở khóc dở cười.
"Vâng vâng, nhớ rồi."
Nguyệt Phi Nhan dùng sức gật đầu.
"Đi thôi."
Ngôn Băng phất tay, dẫn đầu bay về phía trước.
Nguyệt Phi Nhan mang theo cô thiếu nữ bộ lạc theo ở phía sau, chậm rãi bay.
Ahri bình phục lại tâm tình, vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng.
Nàng hiếu kỳ hỏi: "Các ngươi dựa vào cách gì rời khỏi đại lục Thần?"
"Có thừa cách."
Nguyệt Phi Nhan tùy ý đáp.
"Cách gì?"
Ahri không nhịn được hỏi.
Nguyệt Phi Nhan liếc nhìn cô thiếu nữ trong lòng, nhíu mày hỏi: "Ngươi hỏi nhiều như vậy, là muốn rời khỏi nơi này?"
"Ta chỉ là tò mò về thế giới bên ngoài thôi."
Ahri đáp với ánh mắt bình thản.
"Nếu tò mò, vậy không muốn đi xem thử sao?"
Nguyệt Phi Nhan hỏi lại.
Ahri lắc đầu nói: "Không phải cứ muốn là có thể đi."
"Chỉ cần ngươi muốn, luôn luôn cách để ra ngoài."
Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói.
Đôi mắt Ahri lóe lên, khẽ nói: "Vậy sao..."
Nàng tò mò về thế giới bên ngoài, khao khát khám phá thế giới bí ẩn ấy, nhưng lại sợ những nguy hiểm không lường trước.
"Phân rõ phương hướng."
Ngôn Băng nhắc nhở.
Ahri giấu tâm tư vào đáy mắt, ngước mắt nhìn về phía rừng cây xa xa.
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, giơ tay lên chỉ nói: "Bay về phía bên kia."
"Được."
Ngôn Băng nhìn kỹ phía trước, tăng tốc bay về phía trước.
"Chậm quá."
Nguyệt Phi Nhan lẩm bẩm.
Ngôn Băng quay đầu nhìn về phía thiếu nữ tóc đỏ, giọng nói lạnh lùng: "Nếu ngươi muốn nhanh hơn, hãy dùng không gian Truyền Tống Môn, để Mục Lương cho ngươi tọa độ bên đó."
...
Trên người nàng có mang không gian Truyền Tống Môn, Mục Lương cũng có, chỉ cần có tọa độ, có thể hội ngộ bằng không gian Truyền Tống Môn.
"Thôi vậy, ta vẫn muốn ngắm phong cảnh ven đường."
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói.
Nàng muốn quay nhiều video đẹp để đăng lên lục quang vòng bạn bè, khiến Sibeqi phải ghen tị. Ahri nghe như lọt vào sương mù, không hiểu hai người đang nói cái gì.
Nguyệt Phi Nhan dành một tay cầm điện thoại di động Ma Huyễn, kiểm tra video do cô gái bộ lạc giúp quay. Video bắt đầu phát, hình ảnh lúc đầu hơi rung, về sau ổn định dần.
"Quay cũng được đó."
Nguyệt Phi Nhan khen.
Khóe môi Ahri cong lên nói: "Ta cũng không biết, chỉ là giúp cầm thôi."
"Vậy ngươi có thiên phú làm đạo diễn đấy."
Nguyệt Phi Nhan không hề keo kiệt lời khen của mình.
...
Ngón tay nàng thao tác, đăng đoạn video vừa quay lên lục quang vòng bạn bè.
"Đạo diễn là cái gì?"
Ahri tò mò hỏi.
"Chính là người đóng phim và kịch truyền hình."
Nguyệt Phi Nhan giải thích theo cách mình hiểu.
Ahri nghiêng đầu một cái, lại hỏi: "Phim và kịch truyền hình là cái gì?"
"...... Đừng có hỏi nhiều thế được không?"
Nguyệt Phi Nhan tức giận nói.
"Ta không hiểu mà."
Ahri lộ vẻ tiếc nuối.
"Thôi được, thấy ngươi tội nghiệp quá, cho mượn điện thoại Ma Huyễn xem phim nhé."
Nguyệt Phi Nhan bất đắc dĩ, mở một bộ phim trên điện thoại Ma Huyễn. Ahri dành một tay nhận điện thoại, nhìn vào hình ảnh, mắt nhất thời sáng lên.
Nàng rất nhanh xem đến nhập tâm, suýt chút nữa dùng cả hai tay để cầm điện thoại Ma Huyễn, nếu không có thiếu nữ tóc đỏ ôm lấy thì đã rớt từ trên trời xuống rồi.
"Ngươi nhớ rõ nhận rõ phương hướng."
Ngôn Băng cau mày nhắc nhở.
"Vâng."
Ahri vội vàng đáp.
Nàng liếc mắt nhìn phía xa xa, xác định phương hướng đi tới không thành vấn đề rồi mới yên tâm, sự chú ý lại rơi vào chiếc điện thoại Ma Huyễn. Nguyệt Phi Nhan nhướng mày nói: "Có phải rất đẹp không."
"Vâng vâng, rất thần kỳ."
Ahri thán phục, mọi thứ trong phim đều phá vỡ nhận thức của nàng.
Nguyệt Phi Nhan ngạo nghễ nói: "Cái này chẳng là gì cả, xem phim phải đến rạp chiếu phim mới sướng."
"Giá mà có thể đi xem rạp chiếu phim thì tốt rồi."
Ahri tưởng tượng ra hình ảnh thiếu nữ tóc đỏ vừa nói, đôi mắt đẹp mang theo vẻ chờ mong.
0 0. ...
Ps: « 1 chương »: Đang viết chương 2....
Bạn cần đăng nhập để bình luận