Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2290: Phá Núi.

Mễ Nặc nghe lời lùi về phía sau một đoạn, Ngải Lỵ Na và những người còn lại cũng nhanh chóng đi ra xa.

Tất cả mọi người lùi ra chừng bảy, tám trăm mét, chỉ còn lại Mục Lương đứng trước mặt núi Hắc Thiết.

Hắn giơ tay lên, thi triển năng lực bao phủ cả tòa Núi Hắc Thiết, mặt đất bắt đầu chấn động.

- Ầm ầm ~~~

Mặt đất lay động, Núi Hắc Thiết khổng lồ đồng dạng chấn động, sau mấy hơi thở, cả tòa núi Hắc Thiết đột ngột trồi lên khỏi mặt đất rồi chậm rãi bay lên.

- Cái này...

Thống Lĩnh Độc Xà sợ ngây người.

Trái tim của Huyền Điểu run lên, nếu bị ngọn núi lớn kia đè lên trên người, chắc chắn chỉ có chết.

- Phá!

Mục Lương giơ tay lên rồi nắm chặt lại, núi Hắc Thiết lập tức nứt toác, vết rách như tơ nhện lan ra rậm rạp toàn bộ ngọn núi.

Ngay sau đó, ngọn núi đổ sụp thành từng mảnh, từng tảng đá lớn rơi lộp độp xuống mặt đất như mưa.

- Rầm rập ~~~

Chỉ trong phút chốc, cả dãy núi đã biến mất, thay vào đó là đống đá vụn khổng lồ.

- Đùng đùng ~~~

Mục Lương vỗ tay một cái, khống chế gió cuốn đi bụi đất, quay đầu nhìn ra phía sau, bình tĩnh nói:

- Xây dựng Xưởng Sắt Thép ở gần đây đi, triệu tập người thú có sức lực lớn tới vận chuyển khoáng thạch.

- Vâng, ta sẽ nhanh chóng an bài.

Huyền Điểu vội vàng cung kính gật đầu.

Thống Lĩnh Độc Xà khiếp sợ lẩm bẩm:

- Núi Hắc Thiết cứ như vậy mà biến mất rồi?

Huyền Điểu cung kính hỏi:

- Bệ hạ, Xưởng Sắt Thép phải xây như thế nào?

- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, chỉ cần chọn lựa công nhân kỹ lưỡng là được rồi.

Mục Lương bình tĩnh đáp.

Anh có kinh nghiệm đối với việc xây dựng Xưởng Sắt Thép, cứ dựa theo khu vực khai thác Thép Tím mà nhìn quả bầu vẽ ra chiếc gáo.

Lò luyện sắt đã có sẵn, hiện tại đang được cất giữ bên trong không gian tùy thân, cùng một loại với lò ở khu vực khai thác mỏ Thép Tím.

- Vâng.

Huyền Điểu chậm rãi gật đầu.

Mục Lương nghiêm túc nói:

- Mau chóng thành lập đội chấp pháp, ta không cảm thấy người mà ngươi tìm có thể thành thật công tác ở Xưởng Sắt Thép, cho nên đội chấp pháp rất quan trọng.

Huyền Điểu nghiêm mặt nói:

- Bệ hạ yên tâm, ta đã giao phó việc thành lập đội chấp pháp cho Thống Lĩnh Hắc Hổ rồi.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Ừm, hai ngày sau là Xưởng Sắt Thép sẽ xây xong, đến lúc đó phải có đủ công nhân viên, người do ta mang tới sẽ dạy các ngươi làm thế nào để luyện sắt rèn thép.

- Vâng.

Huyền Điểu nghe vậy đôi mắt đẹp lập tức sáng ngời.

Anh suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:

- Trừ cái đó ra thì còn phải triệu tập một nhóm nữ người thú khéo tay, một vài nhà xưởng được xây sau này sẽ cần tới bọn họ.

Ngoại trừ Xưởng Sắt Thép thì anh còn dự định xây Xưởng Dệt Vải, Xưởng chế biến thực phẩm, v.v… Tất cả những công việc này đều cần người khéo tay.

- Vâng.

Huyền Điểu lại cung kính gật đầu lần nữa.

Mục Lương nhàn nhạt hỏi:

- Quanh đây còn mạch khoáng khác không?

Thống Lĩnh Độc Xà cung kính trả lời:

- Gần đây vẫn còn một mạch khoáng khác, đi bộ nửa ngày sẽ đến nơi.

- Vậy ngày mai chúng ta lại đi xem, hiện tại nên đi tìm khu vực có thể trồng trọt, phải thực hiện được việc tự cấp tự túc lương thực càng sớm càng tốt.

Mục Lương bình thản nói.

Thống Lĩnh Độc Xà và Huyền Điểu nghe được lời này, lập tức phấn chấn tinh thần, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Mục Lương.

Anh lại hỏi:

- Gần đây có khu vực nhiều lục thực không? Khu vực có nguồn nước ở đâu?

Địa phương có nguồn nước thích hợp trồng trọt rau xanh nhất, cũng là nơi thích hợp dùng để trồng trọt.

- Bệ hạ, chỉ ở trong vương thành mới có nguồn nước.

Huyền Điểu mím môi đáp.

- Toàn bộ vương quốc Người Thú đều thiếu nước à?

Mục Lương ngạc nhiên hỏi.

Huyền Điểu cúi đầu đáp:

- Vâng, đất đai ở vương quốc Người Thú vốn dĩ rất cằn cỗi.

-... Được rồi.

Mục Lương cạn lời trong chốc lát, may là trên phi thuyền vận chuyển có Thủy Tinh Ngư, có thể tạm thời giải quyết vấn đề này.

Anh nhìn xuống mặt đất dưới chân, không biết bên dưới có mạch nước hoặc hồ nước ngọt ngầm hay không.

…….

Cung điện, khu Trung Ương

- Chào buổi sáng.

Nguyệt Phi Nhan vừa ngáp vừa đi vào nhà ăn, giơ tay vẫy chào Hi Bối Kỳ và những người khác.

- Buổi sáng tốt lành.

Thanh Vụ và các tiểu hầu gái khác đồng thanh đáp lại.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói:

- Hôm nay ngươi dậy hơi trễ đấy.

- Ừ, tối hôm qua ta ngủ trễ quá.

Nguyệt Phi Nhan nhếch miệng, kéo ghế ngồi ở bên cạnh cô gái Ma Cà Rồng.

- Tối hôm qua làm cái gì mà ngủ muộn?

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi.

Phi Nhan lại ngáp một cái, đáp:

- Vân Vân lôi kéo ta chơi mạt chược cả đêm.

- Chơi tới mấy giờ?

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày.

- Trời sắp sáng mới ngủ được một chút.

Nguyệt Phi Nhan hậm hực nói, nhìn thấy đôi mắt xanh biển của mẹ mình hơi híp mắt lại, vội vàng giải thích:

- Ngày hôm nay ta được nghỉ, cho nên mới ngủ trễ như thế.

- Hóa ra là ngày nghỉ, vậy được rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã buông đôi đũa trong tay xuống.

- A, vậy Vân Vân cũng được nghỉ phép hôm nay sao?

Hi Bối Kỳ đột nhiên hỏi.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu nói:

- Đúng rồi, nếu không thì ta mới không chơi mạt chược với cô ấy.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói:

- Vậy tốt quá rồi, lão tổ muốn gặp cô ấy, tối nay ta dẫn Vân Vân đến gặp lão.

Vân Vân là đồ đệ của Hi Đức Vưu Kỳ, hôm nay được nghỉ phép thì tất nhiên là nên đi gặp một lần.

- Hi Đức Vưu Kỳ còn chưa rời đi à?

Nguyệt Phi Nhan thấp giọng hỏi.

Hi Bối Kỳ nhún vai, bất đắc dĩ nói:

- Lão tổ vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đợi Mục Lương trở về rồi bàn tới chuyện xây thành.

Ny Cát Sa thanh thúy hỏi:

- Ngươi không nói cho hắn là Mục Lương đã từ chối rồi sao?

- Ta nói rồi, nhưng mà lão tổ vẫn muốn thử xem.

Hi Bối Kỳ thở dài đáp.

- Chỉ uổng phí thời gian mà thôi.

Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt nói.

Ny Cát Sa thanh thúy nói:

- Đúng vậy, làm sao Mục Lương có thể đồng ý cho người của gia tộc Dạ Nguyệt xây thành chứ, nơi đây lại không phải là thành Dạ Nguyệt.

Nguyệt Phi Nhan nói đùa:

- Lão ta vẫn chưa nhìn rõ hiện thực, có cần gọi Tân Tây đi đánh lão một trận, sau đó đuổi ra ngoài không?

- Nguyệt Phi Nhan!

Hi Bối Kỳ chống nạnh, căm tức nhìn cô gái tóc đỏ.

- Bình tĩnh, đừng kích động, ta nói đùa thôi.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng xua tay nói.

- Hừ!

Hi Bối Kỳ liếc đối phương một cái.

Những người khác đều bật cười, bầu không khí trở nên vui vẻ hơn nhiều.

- Ngày hôm nay các ngươi muốn làm gì?

Nguyệt Phi Nhan nói sang vấn đề khác.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trả lời:

- Ta dự định đi xem Lưu Tâm rồi đưa chút thức ăn cho cô ấy, mấy ngày nay cô ấy đều luyện tập ở sân vận động không có trở lại đây ăn cơm.

- Vậy ta đi với mẹ.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan sáng lên.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu hỏi:

- Ngươi không đi ngủ bù à?

- Ta hết buồn ngủ rồi, buổi tối lại ngủ cũng được.

Nguyệt Phi Nhan xua tay nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận