Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 150: Lần Cải Tạo Lần Thứ Hai Của Thành Huyền Vũ

- Ngươi có ý kiến gì?
Nguyệt Thấm Lam mở sách da thú ra, chuẩn bị ghi chép.
- Chúng ta sẽ cho người khác đến thành Huyền Vũ giao dịch.
Mục Lương nói ra một lời kinh người.
- À? Để người khác đến thành Huyền Vũ?
Mễ Nặc phản ứng lớn nhất.
Đôi mắt màu lam của cô trợn to, vội vàng nói:
- Nếu những người đó tới phá hoại thì làm sao?
- Ngươi bình tĩnh đã.
Mục Lương giơ tay đặt lên bàn tay nhỏ cô đang đặt trên mặt bàn.
Anh ôn hòa cười, trấn an nói:
- Yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.
Theo tính toán của Mục Lương, sẽ mở một khu vực riêng dùng để ngoại giao với bên ngoài.
Khu vực này ngăn cách với khu dân cư trong thành Huyền Vũ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của thành Huyền Vũ.
Sau khi thành Huyền Vũ đông đúc hơn, cuộc sống vật chất sẽ càng phát triển, sẽ không có khả năng dừng lại, cho nên ngoại giao cũng không thể thiếu.
- Có thể quá nhanh hay không? Nguồn hàng của chúng ta có vẫn quá ít.
Nguyệt Thấm Lam nhíu đôi mày liễu màu xanh biếc.
Cô cảm thấy, nên phát triển thêm một khoảng thời gian, sau đó mở ra một khu vực để ngoại giao cũng không vội.
- Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta khai khẩn đồng ruộng, trồng thêm rau xanh và lương thực.
Mục Lương mỉm cười nói:
- Chúng ta sẽ không thiếu hàng hoá để giao dịch.
Đêm qua, hắn đã chuyển hóa những tinh thạch hung thú mà mình có, thành một triệu điểm tiến hóa để tiếp tục tiến hóa Rùa Đen, hiện tại đã có thể lại tiến hóa thềm một con động vật thuần dưỡng cấp bảy.
Trà Thụ Tinh Huy Thụ chính là mục tiêu ưu tiên cần thăng lên cấp bảy, chỉ cần Lĩnh Vực Tinh Huy được tăng trưởng, thành Huyền Vũ sẽ có thể thu hoạch được nhiều rau xanh lương thực trong thời gian ngắn nhất.
- Vậy phương diện an toàn thì sao?
Âm thanh của Ly Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
- Đó là điểm quan trọng ta muốn nói.
Sắc mặt của Mục Lương bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Anh nhìn lướt qua đám người, phân công:
- Trong thành Huyền Vũ, ngoại trừ động vật thuần dưỡng có nhiệm vụ bảo vệ, Vệ Cảnh dẫn quân tuần tra ngoài thành, khu vực trung tâm do Ly Nguyệt đảm nhiệm. Kích thước thân thể của Rùa Đen khổng lồ như thế, không sợ công kích nhỏ, chỉ sợ một số người có năng lực đặc thù tới trộm cắp.
- Vâng.
Vệ Cảnh cung kính nói.
- Đã rõ.
Ly Nguyệt gật đầu.
- Còn an ninh của những vị trí khác, sau này chọn được người thích hợp rồi sẽ sắp xếp.
Mục Lương bất đắc dĩ nói.
Thành Huyền Vũ quá thiếu nhân tài.
Hắn chỉ có thể nhanh chóng tìm một số động vật thuần dưỡng có tiềm lực, mới có thể bổ sung nhanh vào sự thiếu hụt sức chiến đấu.
Ngải Lỵ Na mấp máy đôi môi hồng, yếu ớt giơ lên tay nhỏ, nói mềm mại:
- Ta cũng có thể giúp một tay.
Cô đã uống Nước Mắt Thiên Sứ, nếu như không giúp việc gì, trong lòng sẽ có chút áy náy.
- Vậy ngươi cũng phụ trách an toàn của khu vực trung ương.
Mục Lương mỉm cười nói.
Trong thành Huyền Vũ, địa phương quan trọng nhất chính là khu vực trung ương, đa số người tới để trộm Trà Thụ Tinh Huy Thụ và Thủy Tinh Ngư.
Cho nên, an ninh của trung tâm quan trọng nhất, nhưng cũng là nơi khó đột nhập nhất.
Đừng quên, anh là chủ nhân thành Huyền Vũ vẫn còn ở đây.
- Ta thì sao?
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã hỏi.
- Ngươi và Phi Nhan cần trấn thủ khu vực giao dịch.
Mục Lương phân công hai người có kinh nghiệm quản lý tiếp nhận công việc ngoại giao.
- Chỉ có hai chúng ta thôi sao?
Nguyệt Thấm Lam chớp chớp đôi mi thon dài.
Chỉ dựa vào hai mẹ con các cô, sẽ hơi khó để quản lí những đám người đến thành Huyền Vũ giao dịch.
- Nhóm trộm cướp kia sẽ hỗ trợ các ngươi.
Mục Lương nói ra kế hoạch đã suy nghĩ kỹ từ lâu.
- Bọn họ sẽ chịu nghe lời sao?
Nguyệt Thấm Lam sợ những người kia quấy rối giữa chừng.
- Ta sẽ khiến bọn họ phải nghe lời.
Mục Lương híp mắt nói.
Chỉ cần dùng bọn họ trong khoảng thời gian thiếu hụt này, sau khi nhân lực được bổ dung đủ rồi, đến lúc đó, những tên trộm kia còn không ngoan ngoãn, anh sẽ xử lý hết.
- Vậy khu giao dịch ngoài thành thì sao?
Nguyệt Phi Nhan nghi hoặc hỏi.
Một khắc trước cô còn nghe lời của mẹ, chuẩn bị tiếp nhận khu giao dịch ngoài thành, làm sao hiện tại lại bị điều đi.
- Khu ngoại thành và khu vực giao dịch có tính chất giống nhau, đến lúc đó gộp hai khu thành một.
Mục Lương không thể nào để cho trong thành Huyền Vũ xuất hiện tình trạng chênh lệch giá, như vậy thì sẽ khiến người ngoài thành sinh ra ý tưởng bán lại hàng hoá kiếm một ít tiền.
- Vậy thì chúng ta phải quản lí cả hai khu vực giao dịch sao?
Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc nói.
- Ừ, có thể nói như vậy.
Mục Lương gật đầu.
Khu vực dân cư và khu giao dịch sẽ tách biệt hoàn toàn, nhưng hàng hoá vẫn sẽ lưu thông, chỉ là quyền giao dịch hàng hoá nằm trong tay phủ thành chủ.
Còn nếu người ngoài thành muốn vào khu vực giao dịch để buôn bán, tạm thời không thể để cho bọn họ mở cửa hàng, trừ phi bản thân tìm được hàng hoá thích hợp.
Nếu không, lấy đồ gì đó của Mục Lương bán lại kiếm tiền chênh lệch, anh không thể không bắt đối phương nhốt vào ngục giam, phạt lao động cải tạo thật tốt.
- Được rồi... Lại thêm một chuyện phiền toái.
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã dùng ngón tay nhỏ cuốn sợi tóc bên tai.
Cô phát hiện sau khi mình tới thành Huyền Vũ, thứ thiếu nhất là thời gian, quả thực còn bận rộn hơn so với khi ở bộ lạc Nguyệt Đàm.
Đương nhiên, làm việc ở thành Huyền Vũ hoàn toàn không mệt mỏi, ngược lại rất mới mẻ sống động.
Nhưng ngẫu nhiên, cô cũng muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngồi dưới Trà Thụ Tinh Huy uống một chén trà với người nào đó.
- Qua khoảng thời gian đầu thì sẽ tốt thôi.
Mục Lương bất đắc dĩ nói.
Anh sẽ mau chóng tìm kiếm người có năng lực bổ sung vào thành Huyền Vũ, chỉ có Nguyệt Thấm Lam, Nguyệt Phi Nhan quản lý khu vực giao dịch, thật đúng là có hơi quá sức.
.....
- Bây giờ chúng ta cần đi đâu? Cũng không thể mãi ngây người ở chỗ này chứ?
Nguyệt Thấm Lam ôn nhu hỏi.
Mục Lương nghĩ nên tới tòa thành lớn mà Y Lệ Y nói kia.
Anh quay đầu nhìn cô gái tóc trắng hỏi:
- Thành lớn phồn hoa lần trước ngươi nói, có phải chính là thành Thánh Dương hay không?
Kế hoạch của Mục Lương là cho phép người ngoài tới thành Huyền Vũ giao dịch, nhưng không thể sống ở địa phương vắng vẻ được.
Cuối cùng vẫn tới thành lớn phồn hoa lân cận, lợi dụng đoàn người khuếch tán danh tiếng của thành Huyền Vũ, hoặc trực tiếp tìm người tuyên truyền.
- Đúng vậy.
Con ngươi màu bạc của Ly Nguyệt loé một chút, lưỡng lự gật đầu.
Cô còn chưa kịp nói với Mục Lương một số việc, hiện tại đến thành Thánh Dương thì quá nguy hiểm.
- Thật sự phải đi sao?
Ngải Lỵ Na cúi người, đến sát bên tai cô gái tóc trắng.
Cô đè thấp âm thanh, lo lắng nói:
- Nếu như chúng ta bại lộ thân phận, sẽ mang đến nguy hiểm cho thành Huyền Vũ đó.
Ly Nguyệt gật đầu nhẹ, bàn tay nhỏ bé ở dưới mặt bàn lại nhéo bắp đùi cô gái tóc hồng một cái, ý bảo không nên nói nữa.
Cô thấy nên gặp riêng Mục Lương rồi nói, thảo luận trong cuộc họp không phải là lựa chọn sáng suốt.
- Từ nơi này đi đến thành Thánh Dương cần bao nhiêu ngày?
Mục Lương muốn dành ra thời gian mấy ngày, xử lí sắp xếp thành Huyền Vũ một chút.
Ly Nguyệt so sánh tốc độ Rùa Đen di chuyển đêm qua, nói:
- Dựa theo tốc độ hiện tại của Tiểu Huyền Vũ, có lẽ thời gian tám ngày là đủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận