Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1779: Chạy Thật Là Nhanh



Tiểu Tử quay lại nhà bếp, sau khi làm việc xong, mấy người Ba Phù và Diêu Nhi cũng đã thức dậy, người thì bắt đầu quét dọn ở phía trước Cung điện, người thì vào nhà bếp giúp đỡ.

Vệ Ấu Lan sắp xếp nói:

- Thanh Vụ, ngươi quét dọn phòng hội nghị một chút, chín giờ thành chủ đại nhân sẽ dùng Phòng hội nghị.

- Ừm, ta biết rồi.

Thanh Vụ ngọt ngào lên tiếng, cầm khăn lau và thùng nước đến phòng họp.

Đợi sau khi các cô hầu gái làm xong, trời cũng đã sáng hoàn toàn, tiếng chuông du dương cũng đã vang lên ở bên ngoài Cung điện.

Đông đông đông~~~

Chuông Huyền Vũ vang lên bảy lần, thành Huyền Vũ cũng dần dần náo nhiệt lên.

- A cáp~~~

Hi Bối Kỳ ngáp một tiếng, từ hành lang đi vào trong, bước chân lảo đảo đi đến phòng ăn.

Vệ Ấu Lan quan tâm chào hỏi:

- Tiểu thư Hi Bối Kỳ, tối hôm qua ngủ không ngon sao?

- Tối hôm qua có muốn ngủ thế nào cũng không ngủ được.

Hi Bối Kỳ giơ tay lên gãi gãi trán.

Tối hôm qua, cô bận rộn nhiều việc, bàn chuyện diễn luyện thực chiến của thành Y Lê với Nguyệt Phi Nhan, công tác thống kê chiến đấu với binh lính, còn muốn ngẫm lại xem là còn chỗ nào chưa đủ.

- Đúng vậy đó, trời sáng rồi mà mới ngủ có được một lát.

Nguyệt Phi Nhan cũng đi vào nhà ăn, ngồi xuống bên cạnh cô gái Ma Cà Rồng.

Sau buổi đại hội tổng kết ngày hôm nay cần phải khai chiến, hai người đều có chút lo lắng, không biết là Mục Lương sẽ phạt hay là thưởng cho các cô

- Đại nhân, uống ly trà Tinh Thần để nâng cao tinh thần đi.

Vệ Ấu Lan quan tâm rót hai ly trà Tinh Thần.

Hi Bối Kỳ nâng ly trà lên, nhẹ nhàng thổi một hơi, sau đó chậm rãi mím môi uống vào.

- A~~~ Thật là thoải mái.

Cô híp đôi mắt xinh đẹp lại, thở ra một hơi.

Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu hỏi:

- Mấy người Cầm Vũ vẫn chưa đến sao?

- Vẫn chưa.

Vệ Ấu Lan lắc đầu.

Hi Bối Kỳ hồn nhiên nói:

- Chín giờ mới mở cuộc họp, bây giờ mới chỉ bảy giờ, làm sao đến nhanh như thế được chứ?

Nguyệt Phi Nhan hất cằm lên, âm thanh thanh thúy nói:

- Vậy là ngươi đã nghĩ sai rồi, bữa sáng ở Cung điện ngon như thế, không có lý do gì mà không đến sớm cả.

- Đạp đạp đạp~~~

- Đúng vậy.

Âm thanh thanh lượng truyền đến, Trinh Hoán dẫn theo Xảo Nhi sải bước tiến vào phòng ăn. Cô vừa phảng phất nhìn thấy bữa sáng, hai tròng mắt lập tức sáng lên.

- Oa, bữa sáng cũng quá phong phú rồi.

Trinh Hoán thở dài nói.

Hi Bối Kỳ nhíu miệng, nhỏ giọng thầm thì:

- Thật đúng là sớm như thế đã đến rồi...

- Thế nào, ta không thể đến sao?

Lông mi của Trinh Hoán dựng lên, bất mãn nhìn về phía Hi Bối Kỳ.

- Không có, đương nhiên là được rồi.

Hi Bối Kỳ ngượng ngùng rụt cổ một cái, có chút lúng túng rồi cười một tiếng. Khóe môi của Trinh Hoán cong lên, khí thế to lớn mà ngồi xuống, cẩn thận đưa Phương Thiên Họa Kích cho Xảo Nhi.

- Sao thành chủ đại nhân vẫn còn chưa đến thế?

Cô thuận miệng hỏi một câu.

Tiểu Tử giải thích:

- Ngài ấy bận đến gần sáng mới đi ngủ, nói tám giờ rồi hãy đánh thức ngài ấy.

- Là như thế sao, vậy bữa sáng có cần đợi ngài ấy không?

Trinh Hoán chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

- Đói thì ăn thôi, không cần phải đợi.

Âm thanh ưu nhã vang lên, dáng đi xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan bước vào nhà ăn, phía sau còn có Hồ Tiên quyến rũ.

Trinh Hoán tự quen mà chào hỏi:

- Chị Thấm Lan, chị Hồ Tiên, hai người đến rồi.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan lộ ra ý cười, ưu nhã gật đầu tỏ ý.

Đạp đạp đạp~~~

Mấy người Ly Nguyệt bận rộn cả một đêm cũng đi vào phòng ăn, chào hỏi mọi người, sau đó lần lượt ngồi xuống. Sau khi các cô ngồi xuống, bữa sáng lại bắt đầu.

- Oa, thật sự rất là ngon.

Trinh Hoán cắn một miếng lớn, đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng lấp lánh.

Ăn được một nửa, Cầm Vũ dẫn theo Thái Căn cũng đã đến, chỉ là hai người đã ăn sáng xong, vậy nên đến phòng họp trước để nghỉ ngơi.

………….

Đạp đạp đạp~~~

Mễ Nặc đẩy cửa phòng nghỉ ra, nhẹ chân bước đến bên giường, nhìn thấy Mục Lương vẫn còn đang ngủ ở trên giường. Cô hơi cúi người, nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của anh, trong lòng có chút đau lòng.

Cô gái tai thỏ từ chỗ Tiểu Tử biết được, Mục Lương lại thức đêm không ngủ, đến tám giờ đã phải đánh thức hắn dậy, bây giờ đã đến giờ, nàng lại đến.

Mễ Nặc nhỏ giọng thì thầm:

- Thành Huyền Vũ đã rất tốt rồi, không cần phải mệt mỏi như thế, có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

Cô nhớ lại dáng vẻ khi mới gặp Mục Lương, so với bây giờ thì đã gầy đi rất nhiều rồi, tóc cũng ngắn hơn.

Khi đó, hai người ăn cơm cũng là một vấn đề, thậm chí sống sót cũng rất khó khăn, không ngờ rằng bây giờ có thể sống một sống ăn sung mặc sướng, có chút giống như là đang nằm mơ.

- Ngươi nói cái gì?

Mục Lương từ từ mở mắt ra, giả vờ như không nghe rõ.

Từ lúc cô gái tai thỏ đi vào trong phòng nghỉ ngơi, anh cũng đã tỉnh, không mở mắt là vì muốn xem cô sẽ làm cái gì.

- A... Ngươi tỉnh lúc nào thế?

Mễ Nặc duyên dáng hô to lên một tiếng, tai thỏ ở trên đầu dựng đứng lên.

- Vừa mới tỉnh.

Mục Lương cười cười cười ngồi dậy, giơ tay lên xoa đầu cô gái tai thỏ.

Mễ Nặc nhìn vào lồng ngực bóng loáng của Mục Lương, khuôn mặt cười ửng đỏ, ngây thơ nói:

- Vậy thì nhanh chóng đi rửa mặt đi, ta đi nói Tiểu Lan chuẩn bị bữa sáng.

Cô ném ra một câu nói, không đợi Mục Lương đáp lại, đã chạy nhanh như trốn ra ngoài.

- Vẫn xấu hổ như thế.

Mục Lương nhìn vào dáng vẻ chạy trối chết của cô gái tai thỏ, cười lên một tiếng.

Anh từ trên giường bước xuống, thay quần áo xong liền đi đến phòng tắm, sau khi rửa mặt như bình thường, cất bước đi đến nhà ăn. Các cô gái đã ăn điểm tâm xong, đi làm việc của riêng mình.

Mục Lương đi đến nhà ăn, chỉ có Vệ Ấu Lan đang ở đó, vừa buông đồ ở trên xuống.

- Mễ Nặc đâu?

Mục Lương thuận miệng hỏi.

- Tiểu thư Mễ Nặc đã ra cửa, không biết là đi đâu.

Vệ Ấu Lan ngây thơ nói.

- Chạy thật là nhanh.

Mục Lương cười khẽ hai tiếng.

Anh ngồi xuống cầm đũa lên, nhìn thấy bàn ăn ở trước mặt, phía trên có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, có trứng chiên, trứng mặn, trứng luộc trong nước trà, thịt viên, rau xanh, vân vân.

Mục Lương mỉm cười nhìn về phía cô hầu gái.

Vệ Ấu Lan khôn khéo giải thích:

- Đại nhân, những món này đều là Tiểu thư Mễ Nặc nói phải thêm vào.

- Ta biết.

Trong lòng Mục Lương cảm thấy ấm áp, vùi đầu cắn một miếng lớn.

Đợi lúc anh ăn điểm tâm xong, thời gian vừa đúng lúc đến chín giờ, vì vậy anh đứng lên chỉnh lại quần áo một chút, cất bước đến phòng hội nghị.

Bên trong phòng hội nghị, đám người Hi Bối Kỳ đã đợi ở đó một lúc, đang nhỏ giọng trao đổi quá trình diễn luyện thực chiến của ngày hôm qua.

Đạp đạp đạp~~~

Tiếng bước chân truyền đến, đám người đều phản xạ có điều kiện mà ngồi đàng hoàng lên, sống lưng thẳng tắp không nói gì.

- Vừa mới trò chuyện gì thế?

Mục Lương cười cười đi vào trong phòng hội nghị, bước chân đi về phía vị trí chính chủ rồi ngồi xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận