Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2474: Dụ Dỗ Tộc Tinh Linh.

Một giọng nói trong trẻo vang lên:

- Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều Tinh Linh như vậy đấy.

- Ai đó?

Tây Ninh quát lớn, cảnh giác nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện trên không trung.

Tây Tây Lý và những người khác dồn dập nhìn lại, phản xạ có điều kiện che chắn nữ vương Tinh Linh ở phía sau.

- Mục Lương các hạ.

Nữ Vương Tinh Linh lên tiếng.

Tây Ninh kinh ngạc thốt lên:

- A, Nữ Vương đại nhân biết hắn ta à?

- Mục Lương... Cái tên này rất quen.

Tây Tây Lý nói thầm một tiếng.

Phi Phi cau mày, chậm rãi gật đầu:

- Đúng là có chút quen thuộc, hình như ta đã nghe ở đâu rồi thì phải.

…….

Mục Lương nổi bồng bềnh giữa không trung, nhìn chăm chú vào các Tinh Linh đang lộ ra vẻ mặt cảnh giác, khóe môi chậm rãi giơ lên.

- Mục Lương, cái tên này rất quen nha.

Tây Tây Lý nghiêng đầu nghĩ ngợi.

Phi Phi gật đầu đồng ý:

- Khẳng định là ta đã nghe ở nơi nào rồi.

- Loài người to gan, dám tiến vào bí cảnh!

Hộ vệ Tinh Linh giơ cung tiễn nhắm về phía Mục Lương đột nhiên xuất hiện.

- Bá bá bá ~~~

Nhóm hộ vệ đều giơ vũ khí lên cao, có khi là trường cung có khi là trường mâu.

Nữ Vương Tinh Linh nghiêm mặt cao giọng nói:

- Không được vô lễ, nhờ có Mục Lương các hạ ra tay giải quyết Vua Hư Quỷ mới cứu ta thoát chết, bằng không thì lúc này các ngươi đều không thấy được ta.

- A, hóa ra hắn là ân nhân cứu mạng của Nữ Vương đại nhân.

Đôi mắt của Tây Ninh trợn to.

- Thì ra là nhân loại này đã cứu Nữ Vương đại nhân.

Trên mặt các Tinh Linh tràn đầy biểu cảm ngạc nhiên, chậm rãi buông vũ khí trong tay buông.

Mục Lương cười khẽ vài tiếng, trêu chọc một câu:

- Các ngươi rất là hiếu khách.

Nữ Vương Tinh Linh áy náy nói:

- Xin lỗi, thất lễ.

Mục Lương đã cứu mình, cô không thể làm giá ở trước mặt anh.

Anh nói không chút để ý:

- Không có việc gì, gặp chủng tộc khác nên bảo trì cảnh giác là điều bình thường.

Ánh mắt của Nữ Vương Tinh Linh lấp lóe, cung kính nói:

- Cám ơn ngài đã hiểu cho.

- Mục Lương các hạ không chán ghét Tinh Linh sao?

Tây Ninh không khỏi hỏi.

Mục Lương bình tĩnh đáp:

- Ở trong mắt ta, Tinh Linh không khác gì nhân loại, không có lý do gì phải chán ghét các ngươi cả.

Các Tinh Linh nghe vậy trên mặt tràn đầy sự ngạc nhiên và khó hiểu, ở trong nhận tri của bọn hắn, tất cả nhân loại đều chán ghét Tinh Linh, nếu như bị phát hiện thân phận thì sẽ bị bắt tới làm nô lệ.

Có Tinh Linh ngay thẳng hỏi:

- Mục Lương các hạ có bắt chúng ta đem bán không?

Mục Lương nhìn thoáng qua các Tinh Linh.

Anh nghĩ ngợi một chút, nói mà không sợ đắc tội người khác:

- Thành thật mà nói, có công phu bắt các ngươi đi bán còn không bằng ta bán thêm vài món ma cụ hoặc ma dược, như vậy còn kiếm nhiều hơn việc bán các ngươi.

- ...

Các Tinh Linh há hốc miệng, lập tức á khẩu không trả lời được.

- Mục Lương các hạ là Luyện Khí Sư à?

Tây Tây Lý kinh ngạc hỏi.

- Có thể coi là vậy đi.

Mục Lương nhún vai.

Các Tinh Linh hoàn toàn im lặng, sau đó ngây thơ cảm thán nói:

- Vậy Mục Lương các hạ thật là người tốt rồi, đã cứu bệ hạ chúng ta còn sẽ không bắt chúng ta làm nô lệ nữa.

- Đúng vậy, thật là một người tốt bụng.

- ...

Mục Lương nghe các Tinh Linh khen ngợi, trong lòng của anh không nhịn được cảm thán, vừa nói mấy câu đã tin tưởng anh rồi, Tinh Linh thật là đơn thuần và đơn giản.

Anh nhìn về phía các Tinh Linh cõng bao lớn bao nhỏ, tò mò hỏi:

- Hình như các ngươi đang dọn nhà thì phải?

Nữ Vương Tinh Linh đáp với sắc mặt cô đơn:

- Đúng vậy, Rừng U Linh không thể ở được nữa, chúng ta phải đi tìm một chỗ sinh hoạt mới.

- Vậy mọi người muốn đi đâu?

Mục Lương thuận miệng hỏi.

- Chúng ta vẫn chưa biết.

Nữ Vương Tinh Linh lắc đầu.

- Đều là do những Kỵ Sĩ nhân loại kia, nếu như bọn hắn tới trễ mấy ngày thì chúng ta có thể tìm được chỗ ở khác rồi.

Các Tinh Linh tức giận giơ quả đấm.

Mục Lương suy nghĩ một chút, hỏi:

- Các ngươi muốn tìm một nơi như thế nào?

Tây Ninh trả lời với giọng điệu nghiêm túc:

- Chỉ cần nơi nào đủ an toàn là được, tốt nhất là không bị nhân loại quấy rối.

- Không bị nhân loại quấy rối à? Vậy thì các ngươi có thể đi vào trong kênh Sương Mù.

Mục Lương nói nửa đùa nửa thật.

Tây Ninh thở dài nói:

- Các hạ nói có lý, đáng tiếc không ai ở được bên trong kênh Sương Mù.

- Có thể nha, vương quốc Huyền Vũ ở bên trong kênh Sương Mù đấy.

Tây Tây Lý ngây thơ nói.

Vừa dứt lời thì cô và Phi Phi đồng thời kinh ngạc thốt lên, hai cặp mắt trừng nhìn về phía Mục Lương, biểu cảm trên mặt tràn đầy khiếp sợ.

- Ồ, các ngươi nhận ra ta à?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Tây Tây Lý kinh thanh hô to:

- Mục Lương, ngài là Quốc vương vương quốc Huyền Vũ!

Phi Phi kinh thanh mở miệng:

- Thảo nào ta cảm thấy quen thuộc, thì ra ngài là Quốc vương vương quốc Huyền Vũ, khó trách, khó trách....

Khi cô làm Đại Ma Pháp Sư ở vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ thường xuyên nghe người bên cạnh nhắc tới vương quốc Huyền Vũ, quốc vương ở đó được mọi người bàn tán như là một nhân vật truyền kỳ.

- Là ta.

Mục Lương mỉm cười.

- A, Mục Lương các hạ còn là Quốc vương của vương quốc nhân loại!

Các Tinh Linh càng thêm khiếp sợ.

Trong mắt của Tây Tây Lý lộ ra vẻ khao khát, nói:

- Ta nghe đồn vương quốc Huyền Vũ là một quốc gia thích hòa bình, ở đây tất cả chủng tộc đều có thể sinh sống hòa bình, nơi đó không có nô lệ cũng không có quý tộc mắt cao hơn đỉnh và cao cao tại thượng.

Mục Lương sửa đúng:

- Không, ngươi nói sai một chút rồi, Hư Tộc không thể sinh sống ở vương quốc Huyền Vũ.

- Đúng vậy, Hư Tộc là chí tà chí ác.

Các Tinh Linh gật đầu nhận đồng.

Phi Phi không nhịn được hỏi:

- Ở vương quốc Huyền Vũ, Tinh Linh chúng ta thật sự sẽ không bị bắt tới làm nô lệ sao?

Mục Lương nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên, trong vương quốc Huyền Vũ không cho phép xuất hiện nô lệ.

Ánh mắt của của Nữ Vương Tinh Linh lấp lóe, rơi vào trầm tư:

- Nghe có vẻ là một nơi rất tốt....

Mục Lương nói bổ sung:

- Ở trong vương quốc của ta, cho dù là Tinh Linh, Người Thú, Nửa Người Thú, Hải Yêu hay những chủng tộc khác đều sẽ không bị phân biệt đối xử.

Tây Tây Lý gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng vậy ta nghe những nhân loại đi qua vương quốc Huyền Vũ đều nói như vậy.

- Ta cũng có nghe nói trong vương quốc Huyền Vũ còn có một cây Thánh Thụ cao tới tận trời.

Phi Phi nghiêm mặt nói.

Tây Tây Lý ngây thơ lẩm bẩm:

- Ta còn nói sau này có cơ hội muốn đến du lịch vương quốc Huyền Vũ một phen.

- Vương quốc Huyền Vũ hoan nghênh ngươi.

Mục Lương cười một tiếng.

Nữ Vương Tinh Linh nhìn về phía Mục Lương, nói với giọng thành khẩn:

- Mục Lương các hạ, nếu như tộc Tinh Linh đến sinh sống tại vương quốc Huyền Vũ thì có thể phân chia một phần khu vực cho chúng ta không?

Mục Lương nhìn về phía Nữ Vương Tinh Linh, bình tĩnh nói:

- Chuyện này e là không được, bởi vì nó sẽ gây bất lợi cho điều lệ bình đẳng chủng tộc của vương quốc Huyền Vũ.

- Vậy được rồi.

Trong mắt của Nữ Vương Tinh Linh hiện lên một tia mất mát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận