Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1658: Đây Là Cơ Mật

Bạch Sương co giật khóe miệng, nàng buồn bực nói:

- Những thứ này ta đã biết rồi.

Tố Cẩm ngước mắt hỏi:

- Vậy ngươi biết Hư Quỷ sao?

- Biết chứ, ta đã thấy bọn chúng khi thủy triều Hư Quỷ kéo tới, lúc đó ta ở tại Sơn Hải Quan, còn giúp đỡ mọi người một tay.

Bạch Sương kiêu ngạo nâng chiếc cằm tinh xảo lên.

- Ra là vậy, vậy thì ta không còn gì để nói nữa, tình huống đại lục bên kia chính là như thế.

Tố Cẩm tiếc nuối nói.

- Được thôi.

Bạch Sương không hỏi thêm câu nào nữa.

Không lâu sau xe thú rẽ sang bên phải, lái vào một con đường nhỏ, cuối đường chính là Phim Trường.

- Hình như sắp đến nơi rồi.

Bạch Sương mở cửa kính xe, nhìn thấy cây cối xanh tươi bên ngoài nhanh chóng lướt qua.

Hơn mười phút sau, xe thú ngừng lại, ở ngoài thùng xe vang lên giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của tiểu hầu gái.

- Mở cửa.

Vệ Ấu Lan đưa lệnh bài cho Thành Phòng Quân đang canh gác.

- Đó là lệnh bài của thành chủ đại nhân, mau mở cửa.

Thành Phòng Quân hô lớn một tiếng.

Ầm ầm ~~~

Cổng chính của Phim Trường mở ra, tiểu hầu gái lái xe vào bên trong.

- Tiểu thư Bạch Sương, tiểu thư Tố Cẩm, các ngươi muốn xuống đi dạo một chút không?

Vệ Ấu Lan gõ cửa khoang xe.

- Được, chúng ta đi xuống.

Bạch Sương vội vàng đáp lại một tiếng.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan vung dây cương, dừng xe thú ở ven đường.

Cót két ~~~

Cửa buồng xe mở ra, Bạch Sương và Tố Cẩm lần lượt xuống xe, nhìn đường phố muôn hình vạn trạng.

Bạch Sương thán phục nói:

- Kiến trúc ở nơi này đều rất đẹp.

- Có một số ta đã nhìn thấy trong phim ảnh rồi.

Tố Cẩm gật đầu nói.

Vệ Ấu Lan giải thích:

- Đúng vậy, bộ phim điện ảnh đang chiếu được quay chụp ở đây.

- Thảo nào nhìn rất quen.

Tố Cẩm nghiêng đầu nhìn về phía tiểu hầu gái, thúc giục:

- Tiểu thư Thấm Di đang quay phim điện ảnh ở nơi nào, mau dẫn chúng ta đến đó đi.

- Mời hai vị đi theo ta.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu, đi trước dẫn đường.

Bạch Sương và Tố Cẩm cất bước đuổi theo, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh kiến trúc ven đường.

Không lâu sau thì tiểu hầu gái mang theo hai người đến khu vực trường quay.

Trong trường quay trống trải, Nguyệt Thấm Di đang loay hoay đặt Máy Quay Phim, tìm kiếm góc độ quay chụp.

Đối diện Máy Quay Phim diện là một khu vực trống, nơi đó chỉ có hai người đang đứng, một nam một nữ, họ là nam nữ chính trong bộ phim mới.

Nguyệt Thấm Di đặt Máy Quay Phim xong xuôi, cao giọng nói:

- Được rồi, tranh thủ diễn một lần là qua, phát huy trí tưởng tượng của các ngươi, suy nghĩ dựa theo những lời ta đã nói.

- Vâng.

Hai nhân vật chính đồng thanh đáp lại, cả hai lấy ra một viên trân châu tròn vo rồi nhét vào trong miệng.

Nguyệt Thấm Di dường như nhận ra điều gì đó mà quay đầu nhìn ra phía sau, Vệ Ấu Lan và Bạch Sương, Tố Cẩm đang đi tới.

- Suỵt ~~~

Cô vội vàng đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu ba người đừng phát ra tiếng động.

Vệ Ấu Lan gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Mặt mũi Bạch Sương tràn đầy tò mò, hai mắt cô sáng ngời nhìn Máy Quay Phim, sau đó nghi ngờ nhìn về phía nam nữ chính trong sân.

Tố Cẩm cũng giữ yên lặng, hô hấp cũng vô thức chậm lại.

Nam chính và nữ chính đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhắm mắt lại.

Ngay sau đó: “Thế giới” trong mắt mọi người đột nhiên phát sinh biến hóa.

Trường quay vốn dĩ trống rỗng chớp mắt một cái đã biến thành một vùng đất hoang vu và cằn cỗi, xung quanh còn có những cành cây khô khốc đang bùng cháy.

Ở điểm cuối của vùng đất hoang vu có một bầy Hư Quỷ điên cuồng vọt tới, mục tiêu là nam nữ chính.

Nam chính nắm chặt đại kiếm do mình tưởng tượng ra, sắc mặt kiên nghị nói:

- Đằng sau là bộ lạc của chúng ta, vì cha mẹ, vì tộc nhân, chúng ta không thể lùi bước.

- Ta sẽ đồng hành cùng ngươi, cho dù chết cũng không hối hận.

Trên khuôn mặt nữ chính cũng tràn đầy sự kiên định, chỉ là một giọt nước mắt lăn dài trên má kia khiến cho người ta phải xót xa.

Kiệt kiệt kiệt ~~~

Chẳng mấy chốc thì bầy Hư Quỷ đã tới gần hai người, cuộc chiến chính thức bắt đầu, phần chân tay cụt của Hư Quỷ bay múa đầy trời, máu đen như mực rải đầy mặt đất.

Đôi mắt màu vàng tím của Bạch Sương trừng lớn, rõ ràng đã bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt.

Tố Cẩm nhíu mày, suýt chút nữa cô đã vô thức ra tay cứu viện, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Nguyệt Thấm Di thì mới buộc lòng kìm nén lại.

Trong lòng cô và Bạch Sương có cùng nghi vấn, chuyện này sao có thể làm được?

Thời gian không ngừng trôi qua, mười mấy phút sau thì cảnh tượng thảm thiết kia biến mất, chỉ còn lại nam nữ chính đứng tại chỗ.

- Rất tốt, mọi người nghỉ ngơi một chút đi, mười phút sau tiếp tục quay chụp.

Nguyệt Thấm Di hài lòng nói.

- Vâng.

Nam nữ chính đồng thời thở phào một hơi, vội vàng đi tìm nước uống.

Nguyệt Thấm Di xoay người lại nhìn về phía bọn người Bạch Sương, kinh ngạc hỏi:

- Các ngươi tới nơi này làm gì thế?

- Tiểu thư Bạch Sương muốn xem quay phim điện ảnh trông như thế nào?!

Vệ Ấu Lan giải thích.

Nguyệt Thấm Di nhún vai một cái, nói:

- Bộ phim lần này có rất nhiều kỹ xảo đặc biệt, chỉ cần có sức tưởng tượng thì việc quay chụp không tính là khó khăn, trước khi phim ra rạp thì chẳng có gì để xem cả.

Kỹ xảo đặc biệt là lời nàng nghe được từ Mục Lương.

Bạch Sương ngước mắt hỏi:

- Ta cảm thấy rất thú vị, Đại Ma Pháp Sư có thể nói cho ta biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?

Mặc dù Nguyệt Thấm Di đã rời đi thành Tát Luận, nhưng Bạch Sương vẫn quen gọi nàng là Đại Ma Pháp Sư.

- Cái này thì không thể được, đây là cơ mật, trừ phi Mục Lương cho phép.

Nguyệt Thấm Di lắc lư ngón tay.

- A.....

Bạch Sương tiếc nuối hé miệng.

Lần trước, cô thử dò xét hỏi qua Mục Lương, nhưng đối phương lại giả vờ ngây ngốc nghe không hiểu khiến cô không tiện tiếp tục truy hỏi.

Bạch Sương có chút buồn bực, nói thầm trong lòng:

- Ta đã nói là không thể tìm hiểu cách quay phim điện ảnh, thế mà cha một hai cứ bảo ta tới hỏi.

Trên thực tế, cô cũng chỉ là ứng phó một chút để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

- Có chuyện gì vậy?

Nguyệt Thấm Di hỏi.

- Không có việc gì, ta xem một chút rồi đi.

Bạch Sương cố nặn ra một nụ cười.

Nguyệt Thấm Di nhún vai, tỏ vẻ sao cũng được:

- Ngươi cứ xem đi.

Nam nữ chính nghỉ ngơi một lúc rồi trở lại trường quay, sau khi điều chỉnh cảm xúc thì mọi người chuẩn bị tiếp tục quay chụp.

Để quay chụp bộ phim với hiệu ứng đặc hiệu nhiều như vậy, Mục Lương và Thú Trân Châu đã phải bận rộn hơn một giờ mới sản xuất ra đủ lượng Phú Năng Trân Châu.

…………..

Cót két ~~~

Trong thư phòng, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Mục Lương thần thanh khí sảng bước ra ngoài.

- Mục Lương, ta muốn uống nước.

Giọng nói khàn khàn của Hồ Tiên từ trong phòng nghỉ truyền ra.

- Được

Trong mắt Mục Lương lộ ý cười, gọi hầu gái đưa một ly nước mật ong.

Anh trở lại phòng nghỉ, đưa ly nước mật ong cho cô gái đuôi hồ ly mặt mũi tràn đầy mệt mỏi.

- Ục ục ục ~

Hồ Tiên rất khát, một hơi uống cạn ly nước mật ong lớn.

Cô nhét cái ly trở lại trong tay của Mục Lương, lười biếng tựa ở đầu giường, đỏ mặt nhìn anh, cả người hữu khí vô lực.

- Ngươi còn ổn chứ?

Mục Lương cười trêu chọc một câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận