Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 179: Ta Mang Ngươi Đi Ốc Đảo

- Ha ha ha... Nhất định có thể bắt được con mồi to lớn.
- Cũng không biết thành Thánh Dương có công việc gì để làm không?
Đám người kia đã nghe được lời hứa hẹn của thiếu lâu chủ, tất cả đều cảm thấy an tâm trở lại, ước mơ về cuộc sống sau này.
Y Lệ Y yên lặng cúi đầu, tràn ngập nụ cười vô lực.
Cô có hơi không biết nên làm gì, tìm công việc trong thành Thánh Dương càng khó, nếu không... Những dân nghèo đó vì sao ngồi yên ở ven đường chờ chết được.
- Thiếu lâu chủ, cô cứ yên tâm đi.
Trình Mâu trầm giọng trấn an nói:
- Ngày mai, ta sẽ mang mọi người đi săn bắn, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Hắn cảm thấy nếu như không thể săn bắn không tiếp cận được con mồi, dẫn mọi người đến những nơi xa một chút.
- Vậy làm phiền ngươi.
Y Lệ Y trịnh trọng nói.
Hiện giờ, bọn họ vô cùng thiếu thịt để ăn, với thiếu nước uống.
- Là việc thuộc hạ nên làm.
Trình Mâu cung kính nói.
Ban đêm, trong một căn phòng ở góc hẻo lánh của thành Thánh Dương.
- Tại sao chúng ta phải trốn ở chỗ này?
Hy Bối Kỳ nhăn lại cái mũi nhỏ nhắn, ngửi được mùi mốc meo trong không khí.
- Trứng Lôi Linh thú có dị động.
Sắc mặt của Mễ Á vô cùng nghiêm túc.
Dưới lòng bàn chân cô nổi lên ba động, một quả trứng màu tím lớn cỡ đầu người nổi lên.
- Không phải là sắp nở chứ?
Hy Bối Kỳ trừng lớn đôi mắt màu hoàng kim.
Cô nhe răng nanh, có chút ngo ngoe rục rịch muốn hút huyết.
Nếu không hút được máu của người thức tỉnh thuần khiết, có thể hút máu của một con Lôi Linh thú cũng được.
- Thu hồi dáng vẻ ngu ngốc đó của ngươi lại, nó bị ngươi hút một ngụm thì sẽ chết.
Mễ Á nhẹ nhàng cầm trứng Lôi Linh thú vào trong lòng.
- Dáng vẻ ngu ngốc?
Biểu cảm trên mặt của Hy Bối Kỳ cứng lại, tức giận đến nỗi nổi gân xanh trên trán.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói:
- Xú miêu nữ, ta thấy ngươi là thật sự muốn ta hút máu ngươi đến chết đây mà!
- Lần sau, buổi tối ngươi còn dám thò qua, ta sẽ nhổ sạch răng nanh hút máu của ngươi!
Mễ Á lạnh nhạt liếc nhìn bé gái tóc vàng một cái.
Các cô trốn tránh ở thành Thánh Dương đã mấy ngày rồi, khi nghỉ ngơi vào ban đêm luôn có một người phải thức để canh chừng.
Mà cô bé tóc vàng thường thừa dịp người kia đang ngủ, định ra tay với cô gái tai mèo, muốn hút trộm máu của cô ấy.
Có thể tưởng tượng được kết quả, Hy Bối Kỳ bị Mễ Á mạnh tay đánh một trận, nước mắt nước mũi ào ào rơi xuống.
- Lần sau Ta tuyệt đối sẽ có biện pháp.
Hy Bối Kỳ chu miệng.
Cô đang suy nghĩ có nên tìm chút mê dược, làm cho xú miêu nữ này hôn mê, tha hồ hút máu một lần.
- Ta sẽ không cho ngươi cơ hội.
Mễ Á cảnh giác dịch sang bên cạnh.
- Hừ! Ngươi vẫn nên quan tâm trứng Lôi Linh thú đi.
Hy Bối Kỳ ngạo kiều hừ lạnh.
- Nó chỉ là đang rung động, còn chưa muốn ra ngoài.
Mễ Á lại một lần nữa thả trứng Lôi Linh thú vào trong thùng.
- Ngươi luôn thả trứng vào trong thùng, không sợ nó ngạt thở à.
Hy Bối Kỳ vui sướng khi người gặp họa nói.
- Ta có tạo một lỗ hổng, trong đó có không khí.
Mễ Á lạnh nhạt nói.
- Không thú vị.
Hy Bối Kỳ không thấy được trên mặt cô gái tai mèo xuất hiện cảm xúc hoảng loạn.
Cô ngồi yên một hồi, không nhịn được hỏi:
- Chúng ta còn phải ở lại thành Thánh Dương bao lâu?
- Ở lại thêm năm ngày, nếu không có tin tức, chúng ta sẽ đi tới thành lớn tiếp theo.
Mễ Á vẫn luôn đang đợi thương nhân tình báo, mang tới tình báo của em cô.
- Còn phải ở lại năm ngày?
Mặt của Hy Bối Kỳ cứng đờ, nhíu mày nói:
- Những kẻ biến dị đó có cái mũi linh như mũi chó, phỏng chừng rất mau sẽ tìm được chúng ta.
- Ít nhất cũng phải chờ thêm năm ngày, mới có thể biết nam nhân cưỡi hung thú kia có xuất hiện ở gần đây hay không?
Mễ Á đã mua tình báo, nhưng phải chờ sau ít nhất năm ngày mới có thể có được hồi đáp của thám tử tình báo ở thành Thánh Dương.
- Ai dà… Được rồi, lại chờ thêm năm ngày.
Hy Bối Kỳ bất đắc dĩ thở dài.
- Ngươi có thể rời đi thành Thánh Dương trước, sau đó ta sẽ đi thành lớn tiếp theo tìm ngươi.
Mễ Á quay đầu lại, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào bé gái tóc vàng.
- Không đi, một người quá nhàm chán.
Hy Bối Kỳ không hề suy nghĩ lập tức từ chối.
Cô xoay đầu, tránh đi đôi mắt của cô gái tai mèo, lãnh đạm nói:
- Hơn nữa, nếu không có ta, ngươi không thể tránh thoát sự truy đuổi của ba thú nhân kia.
Hy Bối Kỳ không cần nghĩ cũng biết, nếu cô bỏ lại Mễ Á một mình rời đi, không đến ba ngày, cô ấy sẽ bị ba thú nhân kia chém giết.
- Chờ ta tìm được em ta, ta sẽ mang các ngươi tới Ốc Đảo.
Khóe miệng của Mễ Á khẽ giơ lên thành một vòng cung rất khó phát hiện.
Hy Bối Kỳ vòng tay trước ngực, tức giận nói:
- Ngươi luôn miệng nhắc tới Ốc Đảo, ta đã cùng ngươi rời đi thành Dạ Nguyệt hơn một năm rồi, mà vẫn chưa nhìn thấy nơi ấy.
- Ốc đảo không ở nơi này, còn cách chúng ta rất xa.
Mễ Á bình tĩnh nói.
Cô còn chưa nói hết lời, đó chính là người tiến vào ốc đảo, đều yêu cầu thẩm tra hơn một năm.
Mang theo đồng đội bị người đuổi giết chính là cách thẩm tra tốt nhất.
Thẩm tra của Mễ Á đối với bé gái tóc vàng, hiển nhiên đã đủ tư cách.
- Cuối cùng có bao xa, ta như thế nào cảm giác ngươi vẫn luôn dẫn ta đi loanh quanh.
Hy Bối Kỳ cũng không phải kẻ ngu ngốc.
Tuyến đường hiện tại mà bọn họ di chuyển, phương hướng rõ ràng là lại lần nữa đi tới rừng Vạn Khô, đến lúc đó sẽ lại đi ngang qua phụ cận thành Dạ Nguyệt.
- Không phải đi loanh quanh, ta chỉ là muốn trở về tìm em gái của ta.
Mễ Á bình tĩnh nói.
Cô trộm trứng Lôi Linh thú đi, chính là muốn lấy cớ tới tìm em gái mình.
Nếu không Ốc Đảo sẽ lại phát cho cô nhiệm vụ mới, ví dụ như đi địa phương xa hơn, đến lúc đó trở về tìm em gái sẽ phải kéo dài thêm mấy năm.
- Em gái của ngươi…
Hy Bối Kỳ há miệng thở dốc, bị cô gái tai mèo liếc mắt cảnh cáo một cái bèn ngậm miệng lại.
Cô có chút định nói em gái của Mễ Á, không nhất định sẽ đi đến thành Thánh Dương, ví dụ như đi các thành lớn khác.
- Con bé sẽ không có việc gì.
Mễ Á cực kỳ nghiêm túc nói.
- Ừ, ừ, sẽ không có việc gì.
Hy Bối Kỳ liên tục gật đầu.
Cô quyết định sẽ không nói những lời kích thích đến cô gái tai mèo, miễn cho lát nữa cô ấy lại tóm cánh của cô.
- Đi mau, bọn họ đuổi tới.
Sắc mặt của Mễ Á tức khắc thay đổi,‘ soạt ’ một cái đứng dậy, từ cửa sổ nhảy ra.
Hy Bối Kỳ theo sát ở phía sau.
Oanh!
Giây tiếp theo căn phòng đã bị đập sụp.
Một người thú đầu sư tử đứng lên từ trong phế tích căn phòng, nhìn hai thiếu nữ bị người thú đầu sói và người thú đầu gấu cản trở đường đi.
- Cuối cùng cũng bắt được hai kẻ ăn trộm các ngươi.
Người thú đầu sư tử nghiến răng nghiến lợi nói.
- Các ngươi dám xằng bậy ở thành Thánh Dương.
Hy Bối Kỳ nghiêm túc nói.
- Giao trứng Lôi Linh thú ra đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.
Tên đó nhe răng để lộ ra một hàm răng sắc bén dữ tợn.
- Hay chúng ta trả lại quả trứng cho bọn họ đi?
Hy Bối Kỳ dùng ngón tay chọc cô gái tai mèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận