Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2179: Đây Mới Là Cuộc Sống, Chúng Ta Chỉ Là Sống Sót.



Mục Lương bước ra nhà lưu ly, ôn hòa hỏi:

- Vậy hôm nay chúng ta ăn cá được không?

- Ta muốn ăn cá nướng.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Được rồi, ta có mang theo gia vị.

Khóe môi của Mục Lương cong lên.

Anh cất bước đi tới bên hồ, hai ngón tay giơ tay lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống, hồ nước lập tức cuồn cuộn dâng trào.

Ngay sau đó, một con cá lớn dài hai mét bị dòng nước cuốn lấy rồi tống ra mặt hồ.

Đôi mắt trắng bạc của Ly Nguyệt chớp chớp, nhẹ giọng nói:

- Ta còn muốn câu cá.

- Vậy thì ta thả về?

Mục Lương buồn cười nói.

- Không cần, vừa lúc ta đang đói bụng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ, cười nói:

- Ngày mai lại câu cũng được.

- Tốt thôi.

Mục Lương cười một tiếng, lấy ra một con dao ngắn, đứng ở bên hồ thuần thục xử lý cá lớn.

Mễ Á nhìn bị cá lớn bị mổ bụng, hỏi:

- Có cần ta giúp một tay không?

- Ngươi chờ ăn là tốt rồi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Cá nướng không khó làm, một mình anh là có thể làm tốt, không cần cô gái tai mèo phải dơ tay.

Sau khi xử lý cá lớn, anh dùng lưu ly chế tạo ra một cái khay hình chữ nhật rồi đặt cá lên trên.

- Ục ục ục ~~~

- Thêm chút rượu trắng để khử mùi tanh.

Mục Lương lấy ra một bình rượu trắng từ trong không gian tùy thân rồi rót toàn bộ lên trên cá lớn, sau đó lại nhét thảo dược và gia vị có tác dụng khử tanh vào thân cá.

Xong xuôi, anh phủi tay, ôn hòa nói:

- Cần phải ướp nửa tiếng nữa.

- Tốt, vậy ta đi làm món ăn kèm.

Ly Nguyệt dịu dàng nói.

- Ừ.

Mục Lương lấy ra một đống rau xanh, bắp, khoai lang, cà chua, v.v… Đưa cho cô gái tóc trắng

Ly Nguyệt rửa rau củ rồi cắt thành khối, chờ tới khi nướng cá thì lại bỏ vào nấu chung.

Mễ Á chuẩn bị than củi và bếp nấu, khi ướp cá xong thì lại bỏ vào trong chảo dầu chiên.

- Xèo xèo ~~~

Dầu sôi lên, lập tức cắn nuốt cá lớn vừa vào nồi, lớp da dần dần trở nên vàng và giòn với lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Sau khi chiên chín đến tám phần mười lại vớt cá lên rồi tiếp tục đặt sang một nồi lưu ly khác, nướng ở trên than lửa.

Mục Lương bỏ thêm gia vị và món ăn kèm vào trong nồi, cuối cùng rưới một lớp dầu sôi lên trên, kích phát mùi hương của gia vị.

- Uc ục ục ~~~

Than lửa rất lớn, chẳng mấy chốc cá nướng đã ra lò, mùi thơm nức mũi lan tỏa.

- Thơm quá.

Yết hầu của Mễ Á nhấp nhô.

- Chúng ta đi vào nhà ăn à?

Ly Nguyệt nhìn cá nướng vẫn còn bốc khói, đôi mắt trắng bạc sáng lên.

Mục Lương lấy ra vài cái ghế dựa rồi đặt bên cạnh lò nướng:

- Ăn ở nơi này đi, không phải ngươi nói phong cảnh nơi này không tệ sao, chúng ta vừa ăn vừa thưởng thức phong cảnh.

- Được thôi!

Ly Nguyệt lên tiếng và ngồi bên cạnh Mễ Á.

Hai người cầm chén đũa lên, nhìn cá lớn không biết nên bắt đầu ăn từ đâu.

- Ăn bụng trước đi, thịt nơi này mềm và ăn ngon nhất.

Mục Lương nói rồi vươn đũa xé mở thịt bụng cá, gắp vài khối đặt trong chén hai cô gái.

- Ngươi cũng ăn đi.

Ly Nguyệt dịu dàng nói.

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng, gắp thịt cá đưa vào trong miệng.

Cá lớn đã được chiên qua, chất thịt vẫn còn rất tươi, thịt cá trắng tinh được phủ lên nước súp cay, ăn ngon đến mức dễ dàng cắn phải đầu lưỡi.

- Ăn ngon thật.

Lỗ tai mèo của Mễ Á run lên, đôi mắt đỏ hồng tràn ngập vui sướng.

Cô vui vẻ ăn từng khối cá, miệng và tay vẫn luôn không dừng lại.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, quả nhiên sinh linh liên quan đến họ mèo đều sẽ thích cá.

Khi ba người đang ăn thì có một đám người chen chúc đến gần.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tất cả đều là người ở hải đảo, bọn họ đã ở Thánh Thành rất nhiều năm, hiện tại đều muốn rời đi nơi này.

- Mục Lương ở chỗ này.

- Mục Lương, dẫn chúng ta rời khỏi nơi này đi.

-...

Bọn hắn la hét nháo nhào, nhìn chằm chằm ba người Mục Lương với ánh mắt nóng bỏng.

Mục Lương nâng mí mắt lên, lạnh lùng lườm bọn hắn, nhất thời làm cho tất cả mọi người dừng bước không dám lại gần, đứng cách xa ba người hơn mười mét.

- Chớ quấy rầy.

Anh nhàn nhạt nói một câu.

Đám người tới đồng loạt an tĩnh lại, nhưng ánh mắt nhìn Mục Lương vẫn cực kỳ bỏng cháy.

- Rột rột ~~~

Không biết tiếng bụng sôi của người nào vang lên, tựa như là phản ứng dây chuyền, nháy mắt là một trận tiếng bụng đói kháng nghị.

- Thơm quá đi...

- Đó là món gì, trông có vẻ ăn rất ngon, tại sao lại thơm như vậy?

Những người này nuốt nước bọt ừng ực, giương mắt nhìn đĩa cá nướng lớn, thấy ba người Mục Lương ăn uống với vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn, bụng lại réo lớn hơn.

Một lão giả mặc áo da thú hỏi:

- Mục Lương, ta có tinh thạch ma thú, có thể mang ta rời đi nơi này không?

Mục Lương nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:

- Chờ ta ăn no lại nói.

- Được, ngươi ăn đi.

Lão giả vội vàng gật đầu.

Đôi tai mèo của Mễ Á run lên, không coi ai ra gì mà tiếp tục ăn cá nướng.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Cẩn thận mắc xương cá.

- Ừ ừ, ta biết rồi.

Mễ Á gật đầu lia lịa.

Anh lại gắp một khối bắp cho cô gái tóc trắng, dịu dàng nói:

- Nếm thử bắp đi, hút đầy nước canh ăn rất ngon.

- Được, cảm ơn.

Khóe mắt của Ly Nguyệt liếc qua đám người cách đó không xa, động tác nhấm nuốt trở nên thong dong.

- Ực ực ~~~

Người vây xem không ngừng nuốt nước miếng, có người lấy ra thịt khô gặm ăn, người nọ nhìn thịt khô trên tay rồi lại liếc nhìn cá nướng, nhất thời cảm thấy vô vị.

- Ta cũng muốn ăn.

Một thiếu nữ nhìn chằm chằm cá nướng, không nhịn được mà lên tiếng hỏi:

- Ta có thể dùng tinh thạch ma thú đổi thức ăn chứ?

Mễ Á lắc đầu nói:

- Không được, muốn ăn thì đến vương quốc Huyền Vũ, những thứ này còn không đủ chúng ta ăn đâu.

- Vậy được rồi.

Thiếu nữ bĩu môi, chỉ có đáng thương nhìn cô gái tai mèo ăn.

Mục Lương không động lòng, lấy ra mấy bình nước có ga màu hồng đưa cho Ly Nguyệt và Mễ Á.

- Ực ực ực ~~~

- A, thật là thoải mái.

Mễ Á cảm thán một tiếng, một ngụm nước có ga một ngụm cá nướng, cuộc sống như thần tiên.

- Đó là thứ gì vậy?

Người xung quanh bàn tán.

- Nhìn có vẻ uống rất ngon, là rượu sao?

Không ít người nghiện rượu lập tức nổi lên hứng thú.

Ba người Mục Lương chậm rãi ăn, nửa giờ sau, một con cá lớn đã bị xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại bộ khung xương hoàn chỉnh ở trong nồi.

Mục Lương đặt đũa xuống, ôn hòa hỏi:

- Ăn no chưa?

- Ừm, ta không thể ăn thêm được nữa.

Ly Nguyệt đỏ mặt nói, gác đũa xuống bàn.

- Ta cũng ăn no rồi.

Mễ Á che miệng ợ một cái, lỗ tai mèo vui vẻ run lên vài cái.

Anh trở tay lấy ra mấy quả Tinh Thần nói:

- Ăn chút trái cây tráng miệng.

- Vâng!

Hai cô gái lên tiếng.

Người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, hai chữ ước ao như hiện lên trên mặt.

Lão giả cảm thán:

- Đây mới là cuộc sống chứ, chúng ta chỉ là sống sót thôi.

Không ít người gật đầu nhận đồng, thở ngắn than dài không ngớt.

Mục Lương vỗ tay thu hồi lò nướng, đứng lên rồi nhìn đám người xung quanh.

Ly Nguyệt và Mễ Á cũng đứng dậy, đội mũ giáp lên đầu và đứng ở bên cạnh anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận