Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1374: Cái Giá Cắt Cổ Như Vậy, Các Ngươi Là Hắc Điếm Sao!?



Một lát sau, nữ phục vụ kéo nhân viên Tiệm Mỹ Thực Khoai Lang ở bên cạnh trở lại.

- Mấy người này điên rồi à? Gọi nhiều như vậy, bọn họ ăn hết sao?

- Có thể là người giàu có, chúng ta chỉ cần làm theo yêu cầu là được rồi.

-....

Nhân viên phục vụ thấp giọng trao đổi nhưng tốc độ nấu mì không hề chậm.

- Có khi nào bọn họ ăn xong rồi quỵt nợ không?

Trên mặt đầu bếp lộ vẻ lo lắng.

Nữ nhân viên bình tĩnh nói:

- Nếu bọn hắn dám ăn không trả tiền vậy thì đừng hòng rời khỏi Phố Buôn Bán, ta đã nhờ người liên lạc với đại nhân Hồ Tiên rồi.

- Vậy là tốt rồi.

Đầu bếp nghe vậy mới yên tâm tiếp tục nấu nướng.

- Thơm quá.

Cái mũi của Lôi Đức giật giật, hắn ngửi thấy hương vị của mì chua cay.

- Chén thứ nhất là mì chua cay.

Nhân viên phục vụ bưng bún chua cay ra ngoài rồi đặt từng chén xuống bàn trước mặt đám hải tặc.

- Trông có vẻ rất ngon.

Hai mắt của Dã Phó phát sáng.

Xì xụp….

Lôi Đức cầm đũa lên rồi gắp bún cho vào miệng, sau đó động tác trên tay và miệng không thể dừng lại được.

Ưm ưm, ăn quá ngon.

Hầu kết của hắn nhấp nhô, vùi đầu ăn từng ngụm lớn.

Xì xụp, xì xụp….

Trong Tiệm Mì, tiếng hút bún vang lên liên tục.

Sau khi ăn hết chén mì chua cay đầu tiên, chén mì rau củ thứ hai rau nhanh chóng được bưng lên.

Lôi Đức vẫn chưa thỏa mãn, nói:

- Nhìn món này cũng rất ngon!!

Xì xụp….

Tiếng hút mì lại vang lên lần nữa.

Sau khi ăn xong chén mì rau củ thứ hai thì chén mì cà chua thứ ba được dọn lên bàn.

Chén thứ tư là sủi cảo.

Chén thứ năm là hoành thánh sa tế.

Chén thứ sáu là mì trộn khô.

Chén thứ bảy....

- Ợ.... Ta ăn không nổi nữa rồi.

Lôi Đức ợ một cái, trong miệng tràn đầy vị cay.

Bụng của hắn đã phình to, một hơi ăn bảy chén mì lớn, cho dù có thèm ăn cỡ nào thì đã không thể nuốt nổi nữa.

Nữ phục vụ mỉm cười nói:

- Mỗi người còn có bảy chén chưa lên, tất cả đều nấu xong rồi.

- Vẫn còn bảy chén nữa?

Lôi Đức há to mồm, trong miệng còn nửa cái sủi cảo chưa nuốt xuống.

Dã Phó lộ ra vẻ mặt đau khổ, ngượng ngập nói:

- Lão đại, đúng là mấy món này rất ngon nhưng ta thật sự ăn không vô.....

Hắn ăn tới chén thứ năm đã no rồi, trước mặt còn có hai chén mì chưa đụng đến.....

- Lão đại, chúng ta cũng không ăn nổi nữa.

Những tên hải tặc khác cũng nhao nhao mở miệng, khóe miệng của một tên còn mang theo mì sợi.

- Ta có thể hủy bỏ những món còn lại không?

Khóe mắt của Lôi Đức nhảy lên, cười gượng nhìn về phía nữ nhân viên phục vụ.

- Không được, tất cả đều đã nấu xong rồi, không thể hủy bỏ.

Cô ấy chỉ tay về phía bàn chuẩn bị thức ăn ở sau lưng, bên trên bày kín những cái chén lớn.

- Vậy thì không ăn nữa.

Trên mặt của Lôi Đức lộ tiếc nuối.

Nữ phục vụ nghiêm túc nói:

- Chúng ta có thể hỗ trợ đóng gói, các ngươi mang về ăn, không nên lãng phí.

- Như vậy cũng được.

Lôi Đức không thèm để ý mà phất tay.

- Đóng gói mang về.

Nữ nhân viên quay đầu hô một tiếng.

Cô ấy xoay người lại rồi ra hiệu tờ giấy trong tay:

- Bỏ đi số lẻ, các vị đã tiêu phí tổng cộng là năm ngàn khối tinh thạch ma thú cấp 2.

- Cái gì!?

Lôi Đức kinh ngạc thốt lên, nửa cái sủi cảo trong miệng rớt xuống bàn.

Dã Phó lộ ra vẻ mặt hoang mang, khiếp sợ nói:

- Chúng ta chỉ ăn mấy chén mì thôi mà phải trả năm ngàn khối tinh thạch ma thú cấp 2?

- Một chén mì là bảy khối tinh thạch ma thú cấp 2, có vài món đắt hơn một chút.

Nữ phục vụ lấy bàn tính ra rồi gảy lách cách tính tiền:

- Các vị tổng cộng có sáu mươi người, mỗi người kêu mười bốn chén mì, cho nên giá như vậy là đúng rồi.

Bàn tính tất nhiên là tác phẩm của Mục Lương, nó giúp mọi người tính toán thuận tiện và nhanh chóng hơn khi có giao dịch lớn.

Lôi Đức tức giận trừng mắt hô to:

- Cái giá cắt cổ như vậy, các ngươi là hắc điếm sao!?

Dã Phó đen mặt nói:

- Đúng rồi, tại sao một chén mì lại mắc như vậy chứ?

- Xin quý khách đừng nói như thế, trong thực đơn đều có ghi giá cả rõ ràng.

Nữ phục vụ nhẫn nại giải thích.

Hiện tại, mì đã được cải tiến, thịt và nước dùng cùng với những loại nguyên liệu khác đều không phải là hàng rẻ tiền.

Dù sao thì đại lục mới và đại lục cũ không giống nhau, rau quả ở đại lục cũ rất trân quý, nhưng đại lục mới lại rất rẻ, cho nên nguyên liệu phải thay đổi.

Ví dụ như thịt để làm nhân thịt trong sủi cảo là của hung thú cấp 3, thậm chí còn có thịt hung thú cấp 5, cộng thêm bột mì và các nguyên liệu khác được Lĩnh Vực Sinh Mệnh thúc đẩy sinh trưởng, nếu ăn thường xuyên có thể tăng cường khí huyết.

Cho nên không có cửa hàng nào ở thành Huyền Vũ là rẻ cả.

Dã Phó nghe vậy cầm thực đơn lên, quả nhiên tìm thấy giá cả đằng sau các món ăn.

Mì chua cay: Bảy viên tinh thạch ma thú cấp 2 hoặc bảy viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

Dã Phó quay đầu lúng túng nói:

- Lão đại, thật sự có ghi giá cả.

………….

Cộp cộp cộp…..

Những tên hải tặc ở lầu hai và lầu ba nghe thấy âm thanh cho nên kéo nhau xuống lầu một.

- Chúng ta mới vừa ăn năm ngàn viên tinh thạch ma thú cấp 2?

- Không thể nào, ta chỉ ăn năm chén mà thôi, sao có thể mắc như vậy được?

Đám hải tặc giật mình, trừng mắt nhìn chằm chằm nhân viên Tiệm Mì.

Nữ phục vụ nhẫn nại nói:

- Ta có thể tính lại cho các ngươi xem, ta thật sự không có tính toán sai.

- Ngươi tính đi!

Dã Phó hất hàm, mặt mũi tràn đầy không tin.

- Được.

Nữ nhân viên bất đắc dĩ, cô lại lấy ra bàn tính, ngón tay gõ lách cách rồi viết số tiền trên giấy bằng bút chì.

Lôi Đức và Dã Phó tiến lên trước nhìn, nhưng lực chú ý của bọn hắn hoàn toàn bị thu hút bởi bàn tính và bút chì.

- Đây là cái gì?

Dã Phó tò mò hỏi.

- Đây là bàn tính.

Nữ phục vụ thuận miệng lên tiếng, không có tâm trạng giải thích bàn tính là cái gì.

Dã Phó truy hỏi:

- Cái này có thể tính sổ sách sao?

Nữ nhân viên khẽ hất hàm, kiêu ngạo gật đầu nói:

- Đương nhiên rồi, đây là phát minh của thành chủ đại nhân! Có nó, cho dù con số có phức tạp đến đâu thì chúng ta cũng có thể tính rõ ràng.

- Nghe có vẻ rất lợi hại...

Dã Phó cảm thấy hứng thú nói.

Hắn nhìn nhân viên bán hàng thao tác nhanh chóng trên bàn tính, trong lòng rất hiếu kì nguyên lý hoạt động của thứ này.

Lôi Đức vươn tay nghịch cây bút chì trong tay nhân viên bán hàng, tò mò hỏi:

- Còn đây là cái gì?

- Bút chì.

Nữ phục vụ kiên nhẫn không trừng mắt với Lôi Đức, trong lòng khuyên nhủ bản thân không nên tức giận.

- Có bán không?

Lôi Đức đoạt lấy bút chì rồi cầm nó thưởng thức.

-...

Khóe mắt của nữ nhân viên nhảy lên.

Cô đoạt lại bút chì, nặn ra một nụ cười và nói:

- Có, bên trong Tiệm Tạp Hóa có bán.

Tiệm Tạp Hóa là cửa hàng mới mở, mặt tiền lớn gấp hai lần Tiệm Mì, bên trong bán một ít tạp hóa như bút chì, giấy, đồng hồ cát, vân vân...

Lôi Đức đen mặt nói:

- Vậy lát nữa đi mua một ít, Tiệm Tạp Hóa ở đâu?

- Đi ra ngoài quẹo trái một trăm mét là thấy.

Nữ phục vụ gượng cười, cô cúi đầu cầm bút chì tiếp tục tính sổ sách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận