Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 813: Kho Điểm Tiến Hóa Di Động



Nếu có thể đánh giết một con hải thú cấp 8, thậm chí là cấp 9, tinh thạch của bọn chúng sẽ có thể chuyển hóa thành vô số điểm tiến hóa.

Ở đất liền, Mục Lương rất ít gặp được hung thú cấp 7 trở lên.

Nếu đi ra biển, chắc có thể tìm được rất nhiều hải thú cấp cao, bọn chúng chính là kho điểm tiến hóa di động.

- Nhất định phải đi đến vùng biển một chuyến.

Mục Lương quyết định.

Nghĩ tới đây, sự tồn tại của căn cứ trung chuyển càng thêm quan trọng.

Sau khi thành Huyền Vũ đến Vùng Nước Mặn, căn cứ trung chuyển có thể dựa vào Trà Thụ Tinh Thần và Thủy Tinh Ngư để tự cấp tự túc.

Sau đó, dưới sự trợ giúp của phi thuyền vận chuyển, các căn cứ này có thể liên tục kiếm thêm càng nhiều tinh thạch.

Đôi mắt của Nguyệt Phi Nhan tỏa sáng, trên mặt cô tràn đầy sự mong đợi, vội vàng hỏi:

- Mục Lương, sau này chúng ta sẽ đến Vùng Nước Mặn đúng không?

- Ừ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chúng ta sẽ đến đó.

Mục Lương cười nói.

Anh nhớ tới thành Bắc Hải gần biển, nơi đó là được xưng là Thành Phố Hi Vọng.

Nếu đã quyết định đi biển, như vậy thành Bắc Hải sẽ là điểm đến đầu tiên.

- A, quá tuyệt vời! Ta chưa từng tới Vùng Nước Mặn bao giờ!

Nguyệt Phi Nhan vui mừng hoan hô.

- Ta muốn viết một bản du ký mạo hiểm cho riêng Vùng Nước Mặn.

Ngải Lỵ Na hưng phấn nói.

- Xem ra tất cả mọi người đều rất muốn đến nơi đó.

Khóe miệng của Ly Nguyệt hơi cong lên.

- Ngươi muốn đi không?

Mục Lương cười hỏi.

- Ngươi đi đâu thì ta theo đó.

Gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ, cô nhỏ giọng đáp.

Mục Lương cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng vươn tay nắm chặt tay của cô gái tóc bạc.

Ngải Lỵ Na nhìn chằm chằm hai người nắm tay nhau, đôi mắt màu hồng của cô ấy tràn đầy vẻ hóng hớt.

Nguyệt Phi Nhan hồn nhiên hỏi:

- Mục Lương, khi nào thì chúng ta đến rừng Vạn Khô?

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trước tối mai sẽ tới nơi.

Mục Lương trả lời.

- Vậy bây giờ còn có chuyện gì nữa không?

Hi Bối Kỳ ngoẹo đầu hỏi.

Mục Lương suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Trước khi hạ cánh thì không có.

Đôi mắt vàng óng của Hi Bối Kỳ lập tức sáng lên, cô xoa xoa hai tay vào nhau, hỏi:

- Vậy chúng ta có thể chơi đấu địa chủ chứ?

- Được.

Mục Lương gật đầu cười.

- Tới, tới, hôm nay ta nhất định sẽ thắng ngươi!

Hi Bối Kỳ quay đầu nhìn về phía cô gái tóc đỏ, nắm tay nhỏ quơ qua lại.

Nguyệt Phi Nhan lắc đầu, trong mắt cô lộ vẻ khinh bỉ, nói:

- Ngươi không có cửa thắng được ta đâu, từ bỏ đi.

- Lần này người thắng nhất định sẽ là ta!

Hi Bối Kỳ nhe răng hô to.

- Ta cũng muốn chơi.

Hổ Tây hào hứng giơ tay lên.

Ngải Lỵ Na nhấc tay tham gia cuộc vui, nói:

- Ta cũng vậy.

- Làm thêm một bộ bài nữa là được.

Mục Lương đưa tay ra, lưu ly ngưng kết trong lòng bàn tay, ngón tay xoa một cái, năm mươi bốn lá bài dần dần hình thành với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

- Hai bộ bài, vừa đủ cho sáu người.

Ngải Lỵ Na dừng lại cuộc chiến tranh đoạt.

- Khi nào rảnh rỗi thì ta sẽ dạy cho các ngươi chơi mạt chược.

Mục Lương mỉm cười nói.

Anh suy nghĩ, xem ra nên phong phú một chút hoạt động giải trí của thành Huyền Vũ.

Vấn đề ăn ở đã được giải quyết, như vậy thì nên giải quyết vấn đề về phương diện tinh thần.

- Mạt chược là cái gì?

Hi Bối Kỳ thành công bị hấp dẫn lực chú ý.

- Sau này rồi nói.

Khóe miệng của anh cong lên, chỉ cười không đáp.

- Mục Lương quá xấu rồi, lại úp úp mở mở.

Hi Bối Kỳ phồng miệng dỗi.

Có lẽ là vì uống máu của Mục Lương, cho nên khi hai người ở chung cũng dần dần nhẹ nhàng và tự tại hơn.

- Bài poker còn có rất nhiều cách chơi, mạt chược để sau này rồi học.

Mục Lương giải thích.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng nói:

- Vậy ngươi dạy cho chúng ta cách chơi mới được không?

- Ta chỉ sợ các ngươi mê muội mất cả ý chí.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Mê muội mất cả ý chí? Nó có nghĩa là gì?

Các cô gái liếc nhau, trên mặt tràn đầy mờ mịt.

……….

Thành Ngự Thổ, ở cổng thành.

Bản Cơ Thản đờ đẫn nhìn về phía Rùa Đen, lắp bắp nói thầm: Đây là thành Huyền Vũ?

Hắn hoàn toàn không thể tin được, lần cuối hắn nhìn thấy Rùa Đen chỉ mới qua mười ngày, tại sao lại có thể xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.

Hắn đứng tại chỗ rất lâu mới lấy lại tinh thần và đón nhận sự thật trước mắt.

Khi Bản Cơ Thản ở thành Huyền Vũ, vừa đúng lúc thành Huyền Vũ tiến hành lần cải tạo thứ năm.

Mặc dù vậy nhưng hắn lại không thể thấy toàn cảnh thành Huyền Vũ sau khi được cải tạo, hắn đã rời đi lúc đêm tối, vội vã chạy về tìm Thú Một Sừng.

Bản Cơ Thản lộ vẻ mặt lo lắng, trầm giọng nói:

- Không biết đại nhân Cam Na thế nào rồi.....

Hắn giật sợi dây trên tay, quay đầu nhìn phía sau lưng, cuối sợi dây là một con Thú Một Sừng.

Đây là thú cưng của đạo tặc Cam Na, Thú Một Sừng cấp 3.

Thú Một Sừng có dáng vẻ rất giống ngựa của Địa Cầu, chỉ khác là trên trán của nó có một cái sừng hình xoắn ốc, trông giống như một con ốc vặn dài.

Toàn thân nó trắng như tuyết, cao chừng một mét, thoạt nhìn tính tình ôn hòa, không có tính công kích.

- Phi Nhi, đi thôi.

Bản Cơ Thản nhẹ nhàng giật dây thừng, sau đó đi về phía Rùa Đen.

Cộp cộp cộp….

Thú Một Sừng bất đắc dĩ bước tới trước, bị lôi kéo tới gần Rùa Đen.

Càng đến gần Rùa Đen thì nó càng cảm thấy bực bội, toàn thân run rẩy không ngừng, đây là phản ứng sợ hãi theo bản năng.

Rùa Đen chính là Man Thú Hoang Cổ cấp 10, mà Thú Một Sừng chỉ là Linh thú cấp 3, làm sao mà không sợ cho được.

Một người một thú đứng xếp hàng trước Thiên Môn Lâu, sự xuất hiện của Thú Một Sừng hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.

- Đây là Linh thú Thú Một Sừng!

Có người ngạc nhiên thốt lên.

- Đúng là Thú Một Sừng rồi, nó là Linh thú hiếm có giống như Thủy Tinh Ngư!!

Tiếng kinh ngạc vang lên không ngừng, sau đó từng đôi mắt bọn hắn tham lam rơi trên người Thú Một Sừng và Bản Cơ Thản.

- Hừ!

Bản Cơ Thản hừ lạnh một tiếng.

Hắn tỏa ra khí thế cấp 5 trung cấp khiến phần lớn đám đông biến sắc, vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác.

- Yên tĩnh, vào thành không được ồn ào!

Phía trước Thiên Môn Lâu, Đại An Ti bất mãn hô một tiếng.

- Vâng, vâng!

Đám đạo tặc vội vã gật đầu cúi người, không dám đắc tội người của thành Huyền Vũ.

Đại An Ti bĩu môi, ngẩng đầu nhìn về phía Bản Cơ Thản, cảm thấy đối phương có chút quen thuộc nhưng nhất thời lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu.

Cô khẽ lắc đầu, dời lực chú ý sang Thú Một Sừng.

Đôi mắt màu xanh băng của Đại An Ti sáng lên, cô lẩm bẩm:

- Đó là Thú Một Sừng, chắc Mục Lương sẽ cảm thấy hứng thú!

Cô bước xuống Thiên Môn Lâu, đi về phía Bản Cơ Thản.

Bản Cơ Thản cau mày, cảnh giác nhìn cô gái đi về phía mình, hắn nhớ đã từng gặp cô ấy lúc ở Ngục Giam.

- Ngươi muốn vào thành à?

Đại An Ti thuận miệng hỏi một câu.

- Ừ, ta muốn gặp thành chủ thành Huyền Vũ!

Bản Cơ Thản nói với giọng khàn khàn.

Đại An Ti nhướng mày, hỏi:

- Tại sao ngươi lại muốn gặp thành chủ của chúng ta?

Bản Cơ Thản nhíu mày, khàn khàn nói:

- Ta mang Thú Một Sừng đến, muốn chuộc đại nhân nhà ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận