Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1701: Cha, Ta Đã Làm Bánh Khoai Lang, Người Nếm Thử Xem



Lúc cách một ngàn mét ở bên ngoài Vương thành Tây Hoa, Bối Vi Nhân lại hạ lệnh, để cho Phi thuyền vận chuyển dừng lại.

- Ở chỗ này đợi sao?

Ny Cát Sa nhìn về phía Bối Vi Nhân.

Bối Vi Nhân ngáp một cái, gật đầu nói:

- Ừm, khoảng cách này vừa đúng, sẽ không áp sát quá gần, tránh gây nên hiểu lầm không cần thiết.

- Vậy thì chờ đi.

Ny Cát Sa tiếp tục dựa vào vòng bảo vệ, đôi mắt nhìn về phía mặt đất, đã có rất nhiều người phát hiện sự tồn tại của Phi thuyền Vận chuyển.

Cô suy nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu lại nói:

- Mau, đem cờ thành Huyền Vũ treo lên.

- Đúng, treo cờ.

Bối Vi Nhân cũng nhớ đến, lần này đi ra ngoài là đại diện thành Huyền Vũ, cũng là lúc đánh danh tiếng thành Huyền Vũ.

Đạp đạp đạp~~~

Nhân viên thuyền và nhân viên công tác chạy qua, đem lá cờ to lớn được chế tạo bằng tơ nhện treo lên trên thân thuyền. Lá cờ to lớn, đứng ở dưới mặt đất cũng có thể nhìn thấy rõ hoa văn ở trên lá cờ.

- Thành Huyền Vũ? Chưa từng nghe nói đến.

- Đây không phải là đến để gây chiến sao?

-.....

Mọi người nổi lên nghi ngờ, an tĩnh mà chờ đợi, lại chậm chạp không nhìn thấy Phi thuyền Vận chuyển ở trong miệng có bất kỳ cử động nào.

Lúc này, nơi cửa thành của Vương thành Tây Hoa, sắc mặt của Kỵ sĩ canh gác đã đại biến.

- Mau đi thông báo cho Kỵ sĩ trưởng.

Kỵ Sĩ hô to lên.

Kỵ Sĩ xoay người lại ngồi lên Thú Ba Sừng, nắm chặt lấy dây cương thây đổi phương hướng, chạy thẳng về phía Đại doanh Kỵ sĩ của Vương thành Tây Hoa. Một Kỵ sĩ khác thì đi về hướng Nội thành, đó là nơi ở của quý tộc, Vương Cung chính là ở chỗ đó.

Trong Doanh Kỵ sĩ, Kỵ sĩ trưởng đang uống từng ngụm rượu lớn, ăn miếng thịt to.

Hắn tên là Mộc Dịch Lục, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, là một gã cường giả cấp tám.

Uống rượu ăn thịt với hắn còn có Phó Kỵ Sĩ trưởng và bốn nhánh thủ hạ Đội trưởng của Đội kỵ sĩ. Phó Kỵ Sĩ trưởng tên là Phó Đức Ngọc, cường giả cấp bảy trung cấp, năm nay chỉ mới bốn mươi tuổi.

Thực lực của bốn nhánh đội trưởng Đội Kỵ Sĩ đều là ở giữa cấp sáu đỉnh phong và cấp bảy sơ cấp, thủ hạ của mỗi người đều có 300 tên.

- Đại nhân, thịt của hôm qua ngon quá đi, ngon hơn cả những loại thịt đã từng ăn qua trước đây.

Đội trưởng của Đội Kỵ sĩ số một thở dài nói.

Đội trưởng của Đội Kỵ sĩ số hai cũng thở dài nói:

- Đúng vậy đó, còn có loại rượu này, từ trước đến giờ chưa từng uống qua loại rượu nào ngon như thế, vừa thơm vừa nặng, uống vào ngay cả bụng cũng ấm lên.

- Đại nhân, rượu và thịt này là từ đâu đến thế?

Một gã tiểu đội trưởng khác tò mò hỏi.

- Những thứ này đều là do bệ hạ ban thưởng, là từ một nơi tên là thành Huyền Vũ mua về.

- Thành Huyền Vũ... chưa từng nghe đến.

Khuôn mặt của tiểu Đội trưởng số một lộ vẻ nghi ngờ.

- Ta cũng chưa từng nghe qua.

Tiểu đội trưởng số ba cũng đồng ý mà gật đầu.

Mộc Dịch Lục nuốt miếng thịt ở trong miệng xuống, trầm giọng nói:

- Ta không biết, nhưng khoảng thời gian trước Bệ hạ đi ra ngoài, chính là đến thành Huyền Vũ để tham gia Hội đấu giá.

Lý Đức Ngọc cau mày nói:

- Bệ hạ đích thân đi tham gia Hội đấu giá, chuyện này cũng quá cho đối phương mặt mũi rồi.

Mộc Dịch Lục cười mỉa nói:

- Ha ha, lần này bệ hạ đến thành Huyền Vũ, mang về mấy món Ma cụ cao cấp, ngươi cảm thấy lần ra ngoài này có đáng giá hay không?

- Mấy món Ma cụ cao cấp!

Tiểu đội trưởng ngạc nhiên hô lên thành tiếng, đôi mắt nhất thời như lửa nóng.

Mộc Dịch Lục trầm giọng nói:

- Ừm, nhưng chỉ có một món ma cụ vũ khí loại cao cấp, những món khác đều là ma cụ loại hỗ trợ cuộc sống.

- Vậy không có tặng một món nào cho Đại nhân sao?

Lý Đức Ngọc hỏi theo bản năng.

- Hừ, dựa vào cái gì mà cho ta?

Mộ Dịch Lục liếc mắt nhìn Phó Kỵ sĩ trưởng.

- Dựa...Bởi vì đại nhân là Kỵ Sĩ trưởng, địa vị cao thượng.

Lý Đức Ngọc nịnh nọt nói.

Mộc Dịch Lục hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói:

- Câm miệng đi, Ma cụ cao cấp do đích thân Bệ hạ mua, cho ai là chuyện của người, không liên quan đến ta.

Hắn không phải là người tranh mạnh hiếu thắng, mặc dù nhìn thèm Ma cụ cao cấp, nhưng cũng sẽ không mơ mộng hão huyền, nghĩ rằng sẽ cho hắn Ma cụ cao cấp mà vất vả lắm mới giành được.

Đạp đạp đạp~~~

- Đại Kỵ sĩ trưởng, không xong rồi, bên ngoài thành có một con thuyền to lớn biết bay.

Kỵ Sĩ thông báo hoảng loạn chạy vào trong đại sảnh, trên khuôn mặt còn trộn lẫn vẻ sợ hãi.

- Thuyền lớn biết bay gì chứ?

Mộc Dịch Lục đen mặt nói.

- Chính là chiếc thuyền to lớn biết bay...

Kỵ Sĩ thông báo nuốt nước bọt xuống, kể lại cặn kẽ những chuyện đã nghe thấy và nhìn thấy.

Mộc Dịch Lục nghe xong liền đứng dậy, cầm lấy trường mâu của Kỵ sĩ đi ra phía bên ngoài. Lý Đức Ngọc và những Tiểu đội trưởng khác liếc nhìn nhau, cũng vội vàng bỏ chén rượu xuống, vội vã chạy theo ra bên ngoài.

………….

Vương thành Tây Hoa, bên trong Vương cung của nội thành.

Tề Nhĩ Nạp đang phê duyệt văn kiện, Đức Đức Đa Nhĩ ở một bên hỗ trợ, phía sau lại có thị nữ đang giúp quạt mát.

- Hừ, những phế vật này, ngay cả trộm tặc cũng không bắt được, còn có thể làm được gì nữa chứ?

Tề Nhĩ Nạp giơ tay lên đập xuống mặt bàn, thiếu chút nữa đã đánh văn kiện thành những mảnh nhỏ.

Văn kiện mà hắn vừa xem, là báo cáo công việc của một tòa đại thành khác đưa đến, viết rõ những chuyện lớn nhỏ đã xảy ra vào khoảng thời gian trước.

- Cha, xin bớt giận.

Đức Đức Đa Nhĩ vội vàng nói.

Thị nữ thận trọng nhanh tay, vội vàng bưng một ly trà nóng lên hầu hạ.

Tề Nhĩ Nạp hít sâu một hơi, cầm lấy ly trà nóng uống một ngụm lớn, nhất thời cảm thấy tinh thần sảng khoái lên, lửa giận ở trong lòng đã được dập tắt hơn một nửa.

Đức Đức Đa Nhĩ thở phào, Trà Tinh Thần có thể khiến cho người ta khôi phục lại tâm trạng xao động, hóa giải tâm trạng tiêu cực.

- Nếu như không phải vì không có ai có thể sử dụng, thì ta đã sớm muốn đổi hắn từ lâu rồi.

Tề Nhĩ Nạp đặt chén trà xuống.

Đức Đức Đa Nhĩ kiến nghị:

- Cha, Trăng Máu vừa mới qua chưa được bao lâu, bây giờ chính là lúc dùng người, đợi sau khi đã hoàn toàn an ổn, thì hãy suy nghĩ đến việc thay người.

- Ừm, ngươi cũng xem như là thông minh.

Tề Nhĩ Nạp thỏa mãn gật đầu. Đức Đức Đa Nhĩ nhếch miệng cười nói:

- Là cha dạy dỗ tốt.

Con ngươi của Tề Nhĩ Nạp đảo một vòng, đột nhiên nói:

- Vậy thì qua mấy tháng nữa ngươi hãy nhậm chức thành chủ đi, cố gắng luyện tập vài năm, sau này có thể tiếp nhận chức vụ Vương vị.

- Nghe theo sự sắp xếp của cha.

Sắc mặt của Đức Đức Đa Nhĩ vui mừng, vội vàng gật đầu. Khuôn mặt nghiêm túc của Tề Nhĩ Nạp nói:

- Hy vọng ngươi có thể tạo ra được thành tích.

- Cha yên tâm, ta sẽ không khiến cho người thất vọng đâu.

Đức Đức Đa Nhĩ kích động nói.

- Ừm, tốt nhất là như thế.

Đức Đức Đa Nhĩ gật đầu.

Đạp đạp đạp~~~

- Cha.

Lăng Hương hào hứng chạy vào, trong tay còn cầm một hộp đựng thức ăn.

- Lăng Hương à, làm sao thế, vội vội vàng vàng.

Trên khuôn mặt của Tề Nhĩ Nạp có thêm càng nhiều nụ cười hơn.

- Cha, ta đã làm bánh khoai lang, người nếm thử xem.

Ánh mắt của Lăng Hương lộ vẻ mong đợi nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận