Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3718: Thật xa xỉ a. (1 càng ).

Chương 3718: Thật xa xỉ a. (1 chương). Mục Lương tay cầm tinh hạch của dị thú cảnh giới Thái Ất Chân Tiên, trong đầu ra lệnh: "Hệ thống, chuyển hóa tinh hạch thành điểm tiến hóa." "Keng! Chuyển hóa thành công." Âm thanh quen thuộc của hệ thống vang lên. Mục Lương khẽ động ý nghĩ, mở bảng skills tứ duy. Thuần Dưỡng Sư: Mục Lương. Điểm tiến hóa: 3,256,798,648,776,022,019,86. Thuần Dưỡng Thú: Đại La Huyền Võ. Thiên phú: Huyền Vũ chí cao pháp tắc (cấp 20). Thao Thiết Thú. Thiên phú: Thôn Phệ pháp tắc (cấp mười chín). Đế Thính. Thiên phú: Toàn tri pháp tắc. (cấp mười tám). Thuần Dưỡng Thực: Thái Sơ Thế Giới Thụ. Thiên phú: Thái Sơ Bản Nguyên pháp tắc (cấp 21). Vận Mệnh Tiên Thảo. Thiên phú: Vận Mệnh chí cao pháp tắc (cấp 20). Bất Tử Tiên Hoàng quả. Thiên phú: Bất Tử pháp tắc (cấp mười chín). Ám Huyết Lan. Thiên phú: Hắc Ám pháp tắc chi lực (cấp mười tám). Ngân Tinh Thụ. Thiên phú: Thời Gian pháp tắc (cấp mười tám). Mắt Mục Lương lóe lên, nếu còn có bảy viên tinh hạch dị thú cảnh giới Thái Ất Chân Tiên thì tốt rồi, như vậy Thái Sơ Thế Giới Thụ có thể tiến hóa tới cấp 22. Hắn khẽ than một tiếng, ý niệm chợt lóe đóng bảng skills tứ duy. Mục Lương thu hồi ngàn vạn suy tư, ánh mắt rơi vào chiến thuyền Tử Tinh, thân thể lại đáp xuống boong thuyền chiến thuyền. "Phụ thân." Mục Dĩnh Ly cùng những người khác vây quanh, ríu rít kinh thán không thôi. Nguyệt Thấm Lam hai tay khoanh trước người, buồn cười nói: "Ở trước mặt bọn trẻ con mà đã khoe khoang hết cỡ rồi, chậc chậc." "Hắn còn thấy rất thú vị." Ly Nguyệt khẽ mở miệng, trong đôi mắt đẹp ngân sắc tràn đầy ý cười. Mục Lương vui đùa cùng bọn trẻ một hồi, mới để bọn chúng đều an tĩnh lại. Hắn thần sắc chân thành nói: "Mọi người ngồi xuống đi, ta nói với các ngươi một chút về những vấn đề trong lúc chiến đấu vừa rồi." Mục Cảnh Lam và Mục Mạn Tiên thu lại nụ cười, khoanh chân ngồi trước mặt nam nhân. Những đứa trẻ khác cũng nghe theo, rất nhanh boong thuyền trở nên an tĩnh. Mục Lương nhìn về phía Mục Cảnh Lam, nghiêm mặt nói: "Tiểu Cảnh, ngươi am hiểu cận chiến chém giết, nếu không phải có Tiên Khí phòng ngự, ngươi đã bị thương nặng nhiều lần rồi." Mục Cảnh Lam chột dạ cúi đầu, do kinh nghiệm chiến đấu của hắn chưa đủ mà ra. Mục Lương nhìn về phía những người khác, từng người chỉ ra vấn đề, dự định sẽ uốn nắn khuyết điểm của chúng ở trong Tiên Ẩn bí cảnh. Hồ Tiên giọng mị thanh nói: "Xem ra cũng là một người phụ thân hợp cách đấy chứ." Nguyệt Thấm Lam ưu nhã nói: "Bọn nhỏ rất quấn hắn." Vũ Thanh nhìn xuất thần, lần đầu thấy Mục Lương như thế này, so với trước đây thì có phần gần gũi hơn. "Hắn thay đổi nhiều quá." Nàng nhẹ giọng mở miệng. Nguyệt Thấm Lam cười như không cười nói: "Phải không, hắn vẫn luôn như vậy mà." Vũ Thanh trầm mặc, hai người dường như đang nói về cùng một sự việc, cũng như là mỗi người nói một kiểu riêng. Từ khi Mục Lương chém giết Hắc Giao long cảnh giới Thái Ất Chân Tiên xong, xung quanh trở nên yên tĩnh hơn nhiều, trong thời gian ngắn không có dị thú nào không mở mắt đến tìm phiền phức, điều này cũng cho Sibeqi cùng những người khác có thời gian nghỉ ngơi. Mục Lương chỉ ra vấn đề của bọn nhỏ, để bọn chúng tiêu hóa nghiền ngẫm, trận chiến tiếp theo phải cố gắng hết sức tránh những vấn đề tương tự xuất hiện. Tiên Ẩn bí cảnh trở nên yên tĩnh, Mục Lương đứng dậy đi về phía mấy người Nguyệt Thấm Lam. "Nói nhiều như vậy, có khát nước không?" Giọng Minol mềm mại, đem Mục Ngải Mễ trong ngực nhét vào lòng nam nhân. Mục Lương ôm lấy tiểu nữ nhi, nét mặt lộ ý cười nói: "Không có khát." "Phụ thân." Mục Ngải Mễ nắm lấy ngón tay Mục Lương, đôi mắt trong veo lấp lánh. "Tiểu Ngải Mễ, hay là con cũng muốn đi vui đùa một chút không?" Mục Lương đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt tiểu nữ nhi. "Hả?" Mục Ngải Mễ chớp đôi mắt suy nghĩ. Minol trừng lớn đôi mắt đẹp màu lam, đôi tai thỏ dựng lên nói: "Có ý tứ, ngươi muốn cho Tiểu Ngải Mễ đi đối phó với dị thú à?" "Tiểu Ngải Mễ cũng có thực lực cửu giai." Giọng Mục Lương ôn hòa. Mục Ngải Mễ khi sinh ra đời đã có thực lực bát giai, một tháng sau đã đột phá tới cửu giai, ngủ một giấc là đã hoàn thành cảnh giới đột phá. "Không thể." Minol trừng nam nhân một cái. Nàng từ trong lòng Mục Lương ôm tiểu nữ nhi về, giận dỗi nói: "Con bé còn nhỏ, không nên đi đánh đánh giết giết." "Được rồi, ta chỉ nói đùa một chút thôi mà." Mục Lương cười khổ nói. "Nói đùa cũng không được." Minol liếc mắt nam nhân. Mục Lương bất đắc dĩ cười, nhìn về phía Nguyệt Thấm Lam và Hồ Tiên, ôn nhu hỏi: "Muốn ăn gì, để ta làm." "Ối, hiếm thấy nha." Giọng Hồ Tiên mang theo trêu chọc. Nàng đã lâu không được ăn món ngon do Mục Lương tự mình xuống bếp, trong lòng có chút nhớ nhung. Nguyệt Thấm Lam ưu nhã cười: "Ngươi làm món gì, ta liền ăn món đó." "Ta cũng vậy." Hồ Tiên cười quyến rũ một tiếng. "Được." Mục Lương cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Thanh, ánh mắt mang theo ý hỏi. Vũ Thanh nhẹ giọng nói: "Được." Mục Lương gật đầu ý bảo, phất tay lấy ra thi thể dị thú cảnh giới Thái Ất Chân Tiên, dùng trảm Tiên kiếm ở trên thân nó khoét từng miếng thịt lớn. "Thật là xa xỉ." Vũ Thanh lên tiếng tán thán. Dùng thịt dị thú cảnh giới Thái Ất Chân Tiên làm mỹ thực, trong tiên giới ai có thể làm vậy chứ, có lẽ chỉ có Mục Lương. "Để bồi bổ thân thể cho các ngươi." Mục Lương khẽ cười, thuần thục động tác thanh lý miếng thịt. Lòng bàn tay hắn dâng lên sinh mệnh chi hỏa, luyện hóa huyết dịch trong miếng thịt, sau khi xử lý đơn giản mới cắt thành miếng nhỏ rồi đem đi rán. "Ầm ầm ầm ~~~~" Bên trong miếng thịt phát ra tiếng gầm gừ của Giao long, là ý chí còn sót lại của Giao long sau khi chết. Mục Lương thần sắc không thay đổi, sinh mệnh chi hỏa phập phồng, đem một tia ý chí đó luyện hóa hầu như không còn. "Thơm quá." Mục Mạn Tiên và những người khác khịt khịt mũi, đều ngơ ngác nhìn. Mục Lương không ngẩng đầu nói: "Đừng nóng vội, nguyên liệu nấu ăn ngon phải kiên nhẫn chờ." Động tác trên tay hắn không ngừng, trở mặt miếng thịt tiếp tục rán, dùng sinh mệnh chi hỏa, dù là thịt tươi cảnh giới Thái Ất Chân Tiên cũng có thể bị rán chín, chỉ là tốc độ chín sẽ chậm hơn so với thịt tươi bình thường. Mùi thịt tỏa khắp xung quanh, Mục Lương cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt. Hắn lấy ra gia vị nêm nếm, sau khi cạn nước thì trang bị ra bàn. Thịt rán xong sắc vàng ruộm, tỏa ra mùi thơm mê người, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy ngon. "Dùng bữa thôi." Mục Lương vung tay lên, dao nĩa và bát đĩa làm bằng lưu ly xuất hiện, lơ lửng trước mặt mỗi người. Sau đó hắn lại vung trảm Tiên kiếm, từng phần miếng thịt rơi vào trong bàn. Nguyệt Thấm Lam bưng mâm lên, xiên miếng thịt lên cắn một miếng nhỏ, thịt mềm tan không bị khô, mùi vị ăn ngon như dự kiến. Sibeqi đôi mắt đẹp lấp lánh, há răng nanh miệng lớn cắn miếng thịt, không cần dao nĩa mà trực tiếp cắt miếng nhỏ. "Thơm thật đấy." Đuôi Hồ Tiên sau lưng khẽ lắc lư, thần tình trên mặt vui mừng. "Ngao Minh ~~~" Mục Ngọc Kỳ ăn mà mặt mũi dính đầy dầu mỡ, hai má phồng lên. "Phụ thân, con muốn ăn nữa." Mục Linh Nhi ngước mắt nhìn nam nhân, thịt trong mâm của mình đã ăn xong. Mục Lương lắc đầu nói: "Không được, ăn một miếng là đủ rồi, ăn nữa thì năng lượng ẩn chứa trong thịt sẽ làm con căng bụng đấy." "A, vậy được rồi." Mục Linh Nhi tiếc nuối bĩu môi. Rất nhanh, nàng cảm thấy một dòng nước ấm truyền đến từ bụng, nàng vội vàng khoanh chân ngồi xuống vận chuyển công pháp hấp thu. Trong chốc lát, trên boong thuyền có rất nhiều người ngồi yên, bắt đầu hấp thu năng lượng đang tràn ra trong cơ thể. Mục Lương chậm rãi ăn, thay cho bọn đàn bà trẻ con hộ pháp. P/s: « 1 chương »: Đang viết phần 2.
Bạn cần đăng nhập để bình luận