Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3331: Ta liền đem bọn họ đều xâu nướng. (length: 7808)

"Hai chương."
"Xoạt xoạt ~~~"
Bên trong Cây Thế Giới, Linh Nhi được bao quanh bởi hàng vạn, hàng ức điểm sáng màu vàng, tất cả đều là nguồn gốc của sinh mệnh.
Trạng thái của nàng lúc này giống như bị nước bao bọc, tóc lại như lá phong nhỏ li ti tỏa ra, kết nối với cả cây Thế Giới.
"Ưm ~~~"
Thân thể Linh Nhi giật nhẹ, hàng mi dài khẽ rung động, lập tức mở đôi mắt đã nhắm hơn ba tháng.
"Ba tháng rồi."
Nàng nhẹ giọng thì thầm, có thể cảm nhận được Cây Thế Giới đã tiến hóa xong.
"Uỳnh ~~~"
Linh Nhi khẽ động cánh tay, mái tóc vàng óng trở lại bình thường, buông xuống từ không gian trong cây.
Lúc này, nàng cao 1m77, làn da trắng như ngọc, vóc dáng so với trước đây càng thêm yêu kiều, quyến rũ.
"Cha và mọi người chắc chắn nhớ ta lắm."
Linh Nhi khẽ cười, cất bước rời khỏi không gian trong cây.
Vừa mới ra khỏi Cây Thế Giới, nàng đã thay xong bộ quần dài trắng muốt, chân trần chạm đất.
"Uỳnh ~~~"
Không gian khẽ dao động, Mục Lương xuất hiện ở hậu hoa viên cung điện.
"Linh Nhi."
Hắn khẽ gọi.
Mục Lương vừa mới đổi sang Thí Thần Giả số 2, đã cảm nhận được Cây Thế Giới tiến hóa xong, Linh Nhi cũng tỉnh lại, vì vậy liền vội tới đầu tiên.
"Cha, con nhớ người quá."
Đôi mắt đẹp của Linh Nhi sáng lên, nhào tới ôm chầm lấy thân thể người đàn ông.
Chỉ là lúc này nàng đã không còn thấp bé nữa, ôm cổ Mục Lương còn phải hơi nhón chân lên mới được.
Mục Lương nhìn cô thiếu nữ xinh đẹp, cao ráo trước mặt, so với ba tháng trước càng thêm thanh xuân, rạng rỡ, cũng trở nên trưởng thành hơn.
"Linh Nhi, thân thể con có chỗ nào không ổn không?"
Hắn cười quan tâm hỏi.
"Không có nha, tốt lắm ạ."
Linh Nhi ngửa mặt lên cười tươi như hoa đáp.
Khóe miệng Mục Lương giật giật, cô thiếu nữ càng ngày càng thích nũng nịu, làm cho hắn có chút dở khóc dở cười.
Sau khi tiến hóa, ngoại hình của Tinh Linh thiếu nữ không thay đổi nhiều, chỉ có vóc dáng và chiều cao là cải thiện rất lớn.
"Lộp cộp ~~~"
Tiếng bước chân vội vã truyền đến, Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lam cùng những người khác lần lượt đi tới hậu hoa viên.
"Quả nhiên là Linh Nhi tỉnh lại rồi."
Hồ Tiên yểu điệu nói.
Linh Nhi cười híp mắt, vẫy tay nói: "Mọi người, lâu rồi không gặp, con nhớ mọi người quá."
"Oa!"
Nguyệt Phi Nhan thốt lên kinh ngạc: "Vóc dáng của ngươi thay đổi tốt quá."
Sibeqi đỏ mặt nói: "Đừng nói nữa, đến cả ta là phụ nữ mà cũng sắp không chịu nổi rồi."
"Ha ha ha ha ~~~"
Linh Nhi cười tươi như hoa, tinh nghịch nói: "Cái này không thể trách con được mà."
"Linh Nhi, bây giờ con đã là thực lực cấp Vực Chủ?"
Nguyệt Thấm Lam quan tâm hỏi.
Linh Nhi nghiêng đầu nói: "Chắc vậy ạ, chỉ yếu hơn cha một chút thôi."
Nguyệt Hi và Huyết Cô vừa tới thì hít vào một hơi lạnh, cường giả cấp Vực Chủ thứ hai, cái này đủ để cho những Cổ Thần và Cổ Đế còn lại cúi đầu xưng thần với Vương Quốc Huyền Thức.
Huống chi, ngoài cường giả cấp Vực Chủ, Vương Quốc Huyền Vũ còn có dị thú cấp Vực Chủ nữa.
"Tốt quá rồi, có Linh Nhi ở đây, cho dù cường giả tộc Ma Trùng Tinh Không đến, chúng ta cũng không sợ."
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan lấp lánh. Mọi người ở đây đều biết chuyện xảy ra ở ngoài vũ trụ xa xôi, cũng đều biết chuyện về Cổ Tinh và tộc Ma Trùng Tinh Không.
Tuy rằng cường giả tộc Ma Trùng Tinh Không chưa chắc đã đến, nhưng phòng ngừa vẫn là điều cần thiết.
Mục Lương lạnh nhạt nói: "Vốn dĩ ta không sợ bọn chúng."
"Tộc Ma Trùng Tinh Không?"
Linh Nhi chớp đôi mắt vàng óng.
Mục Lương giơ tay chỉ vào trán cô, nhanh chóng cho nàng hiểu rõ mọi chuyện.
Linh Nhi nắm tay nhỏ giơ lên, trịnh trọng nói: "Nếu cường giả tộc Ma Trùng Tinh Không dám đến, con sẽ xiên chúng nó lên nướng hết."
"Tốt."
Mục Lương cười một tiếng.
"Thôi đi, bọn chúng xấu xí lắm, không ăn được đâu."
Huyết Cô tỏ vẻ ghét bỏ nói.
Linh Nhi tán thành gật đầu, nói: "Xấu quá đúng là ảnh hưởng tới việc ăn."
"Cha, con muốn ăn lẩu."
Nàng liếm môi nói.
"Để Tiểu Tử đi chuẩn bị đi."
Mục Lương cưng chiều xoa đầu cô Tinh Linh nhỏ.
"Dạ."
Linh Nhi lập tức vui vẻ ra mặt.
Cùng lúc đó, trong tinh hệ nơi ở của Khởi Nguyên Tinh, bảy bóng người chật vật từ không gian thông đạo đi ra, chính là Hắc Đế và những Cổ Thần Cổ Đế đang trốn chạy.
"Hô hô hô ~~~"
Cổ Nguyệt thở dốc, thân thể xiêu vẹo gắng gượng đứng vững.
"May quá, chút nữa là cả đám chết hết rồi."
Sắc mặt Hắc Đế khó coi, trên người xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti, giống như một khối ngọc đen bị đập vỡ, bảy người chạy trốn gần hai tháng, liên tục bị Ma Trùng Tinh Không chặn đánh nhiều lần, mỗi lần đều rất nguy hiểm mới thoát được.
"Kỳ lạ, sao ta cảm giác bọn chúng cố ý thả chúng ta đi vậy?"
Cổ Nguyệt nghi hoặc nói.
Bạch Hạc Cổ Thần gật đầu: "Ta cũng có cảm giác này, rõ ràng trong trận chiến trước đó, bọn chúng hoàn toàn có thể giết chết lão già Thi, nhưng bọn chúng không làm."
. . .
Sắc mặt lão già Thi rất khó coi, ông ta suýt chút nữa thì mất mạng, còn cảm thấy mình may mắn, giờ nghĩ lại thì là do đối phương nương tay.
Phi Hằng sợ hãi nói: "Cố ý nhiều lần thả chúng ta đi, mục tiêu của bọn chúng là Khởi Nguyên Tinh sao?"
Hư Linh Cổ Thần giọng khàn khàn nói: "Không nhất định, có lẽ bọn chúng muốn dựa vào chúng ta để tìm thêm Cổ Thần khác."
"Vậy giờ phải làm sao, tiếp tục quay về Khởi Nguyên Tinh sao?"
Yêu Đế hỏi.
"Đương nhiên, sắp đến nơi rồi."
Hắc Đế trầm giọng nói.
Hắn muốn dựa vào cường giả ở Khởi Nguyên Tinh để ngăn cản tộc Ma Trùng Tinh Không, tiện thể dò xét Vương Quốc Huyền Vũ, còn muốn xem trong Khởi Nguyên Tinh có cường giả nào khác ẩn mình hay không. Ánh mắt Cổ Nguyệt lóe lên: "Ba ngày, quả thật là nhanh."
"Tranh thủ thời gian khôi phục đi, chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ đuổi tới."
Hư Linh Cổ Thần hít sâu, nhắm mắt vận chuyển bí pháp để nhanh chóng hồi phục trạng thái.
Cổ Nguyệt nghiến răng, 30 cường giả cấp Đế, nếu bọn chúng đến Khởi Nguyên Tinh, chắc chắn sẽ gây ra cảnh lầm than, không ai cản nổi lũ Ma Trùng Tinh Không đó, nàng biết ở Khởi Nguyên Tinh có bao nhiêu Cổ Thần và Cổ Đế, có nhiều gấp đôi cũng không đỡ nổi cường giả tộc Ma Trùng Tinh Không.
"Vì mạng sống của bản thân, bắt mọi người ở Khởi Nguyên Tinh chôn cùng, có đáng không?"
Cổ Nguyệt tự hỏi lương tâm.
"Ngươi muốn sống hay muốn chết?"
Hắc Đế hỏi.
"Đương nhiên là sống."
Cổ Nguyệt lạnh lùng nói.
Hắc Đế lạnh giọng: "Vậy thì không có cách nào khác, cho dù bây giờ có đổi hướng đi, cũng không thoát khỏi lũ sâu bọ đó đâu, đành chịu số phận thôi."
Cổ Nguyệt hít sâu, rơi vào trầm mặc.
Hư Linh Cổ Thần liếc nhìn nàng, đáy mắt hiện lên vẻ trào phúng, hiểu rõ đạo lý người không vì mình trời tru đất diệt.
Hắn chỉ muốn tiếp tục sống, còn việc sẽ có bao nhiêu người chết thì không liên quan đến hắn, chỉ cần có thể sống, cho dù Khởi Nguyên Tinh tan thành cặn bã cũng được.
"Uỳnh ~~~"
Sau ba khắc, bảy Cổ Thần đồng thời mở mắt.
Lão già Thi thúc giục: "Đi thôi, chần chừ nữa là bọn chúng đuổi kịp đấy."
"Đi thôi."
Hắc Đế cùng những người khác đứng dậy, bắt đầu thi triển bí pháp để xây dựng thông đạo.
"Uỳnh ~~~"
Hơn mười hơi thở sau, bảy Cổ Thần vừa rời khỏi thông đạo, cường giả tộc Ma Trùng Tinh Không liền xuất hiện.
"Cứ tiếp tục chạy đi, ta cảm thấy sắp đến rồi."
Bát Thống Lĩnh nhe răng cười nói, mang theo thuộc hạ không nhanh không chậm đuổi theo Cổ Thần.
P/s: «2 chương»: Mong được mọi người ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận