Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2186: Ta Là Bà Nội Của Ngươi! Bắt Giam Hắc Phượng Hoàng.



- Ê a ~~~

Các Tinh Linh phát hiện kẻ xâm nhập, phẫn nộ kêu lên.

Nước Suối Sinh Mệnh là thứ có thể khiến người chết sống lại, cực kỳ trân quý, sao có thể tùy ý bị người khác đánh cắp chứ.

- Ê a ~~~

Nhóm Tiểu Tinh Linh lao về phía Phượng Nhi, nỗ lực ngăn cản cô ta.

- Cút ngay!

Trong mắt Phượng Nhi lộ ra tia lạnh lẽo, vung tay thật mạnh khiến nhóm Tiểu Tinh Linh bay ngược ra ngoài.

- Ê a ~~~

Nhóm Tiểu Tinh Linh đau đớn kêu rên, các cô bé đụng vào vách động rồi té xuống đất.

- Ha ha ha! Chết đi!

Phượng Nhi hưng phấn cười to, tham lam hít thở sâu vài cái rồi quay đầu thả lực chú ý lại nước suối sinh mệnh.

Cô ta vươn tay muốn chạm vào Suối Sinh Mệnh.

Ngay sau đó, mấy cây dây leo lao ra khỏi vách động nhanh như chớp, trước khi nữ nhân kịp phản ứng lại thì đã trói chặt tay chân của cô ta.

- Còn dám trộm đồ của ta!

Linh Nhi xuất hiện trước mặt Phượng Nhi, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy sự khó chịu.

- Ngươi là ai?

Con ngươi của Phượng Nhi co rút lại, sự tham lam trong mắt giảm bớt rất nhiều.

Linh Nhi chống nạnh, nói lời kịch trong phim:

- Ta là bà nội của ngươi.

- Ngươi...

Phượng Nhi há hốc mồm, sắc mặt cô ta khó coi, không ngờ mình đã cẩn thận như vậy vẫn bị bắt được.

Linh Nhi bay tới trước mặt nữ nhân, ngây thơ nói:

- Lá gan của ngươi ghê gớm thật đấy, dám tới tận đây để trộm đồ của ta.

- Làm sao ngươi phát hiện được ta?

Phượng Nhi nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Linh Nhi khoanh hai tay trước người, yêu kiều nói:

- Từ trước khi ngươi tiến vào Chủ Thành thì ta đã lưu ý đến ngươi rồi, chỉ là vẫn chưa ra tay bắt ngươi mà thôi.

- Cái gì, ngươi lưu ý ta sớm như vậy sao?

Đôi mắt của Phượng Nhi trợn to, giống như không thể tin được.

Linh Nhi hất cằm lên, phách lối nói:

- Đương nhiên rồi, mặc dù ngươi tự nhận là giấu rất kỹ nhưng vẫn không thể trốn thoát khỏi ánh mắt của ta đâu.

Phượng Nhi đỏ mắt hỏi:

- Vì sao ngươi không bắt ta ngay từ đầu chứ?

- Cha không cho, nói để ngươi tự do thêm vài ngày.

Linh Nhi nhún vai.

Có đôi khi, không phải lúc nào phát hiện phần tử xấu thì cần phải lập tức bắt giữ, thả dây dài câu cá lớn, nói không chừng lúc nào đó lại liên lụy ra thế lực khác hoặc phát hiện người trong nội bộ cấu kết với bên ngoài.

- Cha ngươi? Mục Lương?

Đôi mắt của Phượng Nhi trợn to.

Linh Nhi cười như hoa gật đầu:

- Đúng rồi, thật thông minh.

- Khốn kiếp, cho nên Mục Lương vẫn luôn biết về ta?

Phượng Nhi trợn tròn mắt.

- Ừ, chúng ta vẫn luôn biết ngươi là Hắc Phượng Hoàng.

Linh Nhi chắp tay sau lưng, bay vòng quanh nữ nhân hai vòng.

-...

Phượng há miệng, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh, rõ ràng cô ta đã ẩn giấu tốt như vậy, làm sao sẽ bị phát hiện chứ?

Vô thanh vô tức, một bóng hình xuất hiện ở sau lưng cô ta.

Cô ta cố gắng quay đầu nhìn lại, khi thấy khuôn mặt của Mộc Phân Thân thì đôi mắt lập tức co rụt tới tận cùng, khiếp sợ hô lên:

- Mục Lương, không phải ngươi đã tới Thánh Thành rồi sao?

Phân Thân của Mục Lương hờ hững đáp:

- Bản thể đi rồi, nhưng ta thì ở lại.

- Bản thể?

Phượng Nhi có chút mơ hồ.

- Đợi lâu như vậy, cuối cùng, ngươi cũng chịu ra tay.

Hắn đi lên trước, giơ tay chọc vào trán nữ nhân, phong kín một thân ma lực của cô ta.

Phượng Nhi hoảng sợ hô lên:

- Ngươi vừa làm cái gì?

Mộc Phân Thân lùi lại một bước, lạnh lùng nói:

- Linh Nhi, phế nàng ta.

- Vâng.

Linh Nhi đi tới trước mặt Phượng Nhi, giơ tay lên rồi chạm vào trán đối phương.

Trong ánh mắt co rút của Phượng Nhi, cô ta cảm nhận được linh hồn bị kích thích, vết loang lổ trong linh hồn bị thanh tẩy, một thân ma lực dần dần tiêu tan.

- A!

Phượng Nhi mở miệng hét lên một tiếng không có âm thanh, cơn đau đớn sâu trong linh hồn khiến cô ta gần như muốn ngất xỉu.

Phân Thân của Mục Lương nhìn cô ta với vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt kia giống như đang xem một vật chết.

- A!

Phượng Nhi run rẩy, toàn bộ ma lực đã tiêu tan không còn sót lại gì, trừng Mục Lương muốn rách cả mí mắt, phẫn nộ gào thét:

- Ma lực của ta, không! Trả lại đây!

- Vô dụng thôi, hiện giờ ngươi đã là phế nhân rồi.

Mộc Phân Thân lạnh lùng nói.

Phượng Nhi giống như nổi điên, lắc đầu nguầy nguậy, vừa khóc vừa cười hô to:

- Không thể nào! Ta còn rất nhiều chuyện chưa làm, ta muốn trường sinh, ta muốn bất tử...

Linh Nhi hồ nghi hỏi:

- Có phải ta đã làm hỏng linh hồn của cô ta không?

Mộc Phân Thân lắc đầu, hờ hững nói:

- Không phải, cô ta chỉ là không cam lòng thôi, không phải do ngươi.

- Ồ, vậy là tốt rồi, cha trở về sẽ không mắng ta.

Linh Nhi nhoẻn miệng cười.

- Cho dù ngươi có biến cô ta thành kẻ ngốc thì bản thể cũng sẽ không mắng ngươi.

Hắn bình tĩnh nói.

- Hì hì, ngươi và cha đều rất tốt.

Linh Nhi cười tươi như hoa, biết người trước mắt là Mộc Phân Thân.

Hắn không cảm xúc gật đầu một cái, xem như đáp lại Linh Nhi.

Phượng Nhi há miệng, kêu gào khản cả cổ:

- Ma lực của ta! Ta muốn trường sinh...

- Cộp cộp cộp ~~~

Mộc Phân Thân nghe được tiếng bước chân truyền đến từ xa, đám người Ngải Lỵ Na đang chạy như bay đến đây.

- Tìm được rồi, ở chỗ này!

Ngải Lỵ Na thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng tìm được đối phương, nhờ Linh Nhi nói mà cô mới biết được Linh Vận lẻn đến chỗ này.

Mộc Phân Thân bình tĩnh nói:

- Nhốt vào Ngục Giam, đừng làm cho cô ta chết, chờ bản thể trở về rồi lại thẩm vấn.

- Vâng.

Ngải Lỵ Na cung kính đáp.

…………

Trên bầu trời Vùng Nước Mặn, phi thuyền vận chuyển khổng lồ tiến về phía trước hết tốc lực.

Trên khoang thuyền, bên trong phòng vip 59, Lăng Hương và Linh Vận ngồi đối mặt nhau, đang kiểm tra tài sản trên người.

Lăng Hương cầm lên một vật phẩm trên mặt bàn, nói:

- Ta còn có một trăm hai chục ngàn đồng Huyền Vũ, ba viên tinh thạch ma thú cấp 8, ba mươi hai viên tinh thạch ma thú cấp 7, một trăm năm mươi hai viên tinh thạch ma thú cấp 6.

Linh Vận yêu kiều nói:

- Ta có tám mươi ngàn đồng Huyền Vũ, một viên tinh thạch ma thú cấp 8, năm mươi viên tinh thạch ma thú cấp 7, một trăm hai mươi viên tinh thạch ma thú cấp 6 và vài túi tinh thạch cấp 5.

- Như vậy chắc đủ chúng ta tiêu xài phải không?

Lăng Hương chớp mắt.

Linh Vận nói một cách không xác định:

- Chắc là đủ rồi, chỉ cần chúng ta không mua đồ lung tung.

Lăng Hương nhận đồng nói:

- Không phải mọi người nói đồ đạc bên kia rất rẻ sao, tiết kiệm một chút là được rồi.

- Đúng là nên tiết kiệm một chút.

Linh Vận gật đầu đáp.

Nếu những người khác trên phi thuyền nghe được đối thoại của hai người, sợ là sẽ phải phun nước miếng đầy mặt các cô.

Phòng vip 59 là phòng cho hai người, có giường lớn và phòng tắm, hai người có thể ở rất thoải mái.

- Rột rột ~~~

Bụng của Linh Vận kêu lên.

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài tìm chút gì đó bỏ bụng đi.

Lăng Hương ngây thơ nói.

- Ừ, được.

Linh Vận nhảy cẫng lên, xoay người xuống giường mang giày.

Hai người đơn giản thu dọn một chút rồi dắt tay nhau ra cửa.

Trên phi thuyền có nhà hàng, hành khách có thể thưởng thức mỹ thực phong phú ở nơi đó, đương nhiên giá cả sẽ sang quý hơn so với ở trong vương quốc Huyền Vũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận