Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 594: Tọa Kỵ Phi Hành Của Không Quân

- Ly Nguyệt không có nói cho ngươi sao, lần này có thể kéo dài thêm hai mươi bốn năm.
Mục Lương ôn hòa tiếng nói.
- Ài ài ài, hai mươi bốn năm, như vậy đã rất tốt.
Đôi mắt xinh đẹp của Ngải Lỵ Na một lần nữa sáng lên, tiếp nhận bình lưu ly trong tay Mục Lương, mở ra nắp bình ngửa mặt uống vào một giọt Nước Mắt Thiên sứ.
Mấy hơi thở sau, đường chỉ màu đỏ trên mặt cô tỏa ra ánh sáng, ngay sau đó đường chỉ màu đỏ biến mất không thấy gì nữa.
- A a...
Thiếu nữ tóc hồng ưm một tiếng, cảm nhận được sự thoải mái trước nay chưa từng có, thực lực vậy còn tiến lên một đoạn nhỏ.
- Cảm thấy rất tốt.
Ngải Lỵ Na mở ra đôi mắt xinh đẹp, kiểm tra tình huống thân thể, giật ra cổ áo nhìn xem, rồi ngẩng đầu, hưng phấn hỏi:
- Chỉ còn lại một chút ở ngực, lần sau là có thể hoàn toàn chữa trị?
- Cũng có thể.
Mục Lương mỉm cười nói.
Anh không dám cam đoan trăm phần trăm, nhưng cũng có khả năng rất lớn.
- Hì hì, bây giờ, cũng rất tốt, còn có thể sống thêm hai mươi bốn năm, đến lúc đó lại nói.
Ngải Lỵ Na cười khanh khách khoát tay nói.
- Yên tâm, sẽ trị càng các ngươi.
Âm thanh Mục Lương chắc chắn gật đầu.
Đạp đạp đạp...
Tiếng bước chân lại lần nữa truyền đến, Ngôn Băng, Ny Cát Sa và Ly Nguyệt tiến vào.
- Cánh cửa này làm sao lại hỏng?
Ly Nguyệt dừng lại, nhìn về phía cửa thư phòng.
Ngải Lỵ Na chớp chớp mắt, dáng vẻ như ta không biết gì hết.
- Đại nhân Mục Lương.
Ngôn Băng, Ny Cát Sa chào theo quy tắc quân nhân trước mặt Mục Lương, đôi mắt tràn ngập hứng thú.
- Đây.
Mục Lương mỉm cười đưa tay ra, đầu ngón tay ngưng kết ra hai giọt Nước Mắt Thiên Sứ óng ánh.
Trọng lực thay đổi, Nước Mắt Thiên sứ bay về phía Ny Cát Sa và Ngôn Băng, tiến vào trong miệng hai người.
Mấy hơi thở sau.
Đường chỉ màu đỏ trên mặt và cái hai cô cũng biến mất không thấy gì nữa, tình huống giống với Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na.
- Đại nhân, cảm ơn ngươi.
Ngôn Băng trịnh trọng hành lễ, trong đôi mắt màu tím tràn ngập cảm kích.
Ny Cát Sa cũng đồng thời khom lưng hành lễ, trong con mắt màu xanh có hơi nước, hút hít vài cái, vui đến phát khóc.
- Muốn hoàn toàn chữa khỏi Hư Quỷ Cảm Nhiễm, còn phải chờ một chút.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Ừ.
Các cô gái dùng sức gật đầu, liếc mắt nhìn nhau, trên mặt nở rộ nụ cười sung sướng.
Khi mặt trời vừa nhô lên, bầu trời vẫn u ám như mọi ngày.
Thành Huyền Vũ, trong Cung điện. Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đi vào phòng ăn, trên bàn đã bày biện rất nhiều món.
- Đại nhân Mục Lương.
Ba Phù và Tiểu Mật khom lưng hành lễ. .
- Mễ Nặc đâu rồi?
Anh thuận miệng hỏi một tiếng. Ba Phù dịu dàng đáp:
- Tiểu thư Mễ Nặc đang tập hát ở hoa viên phía sau.
Kể từ khi cô gái tai thỏ bắt đầu học ca hát và nhạc cụ, cô, đã rất ít đi vào phòng bếp hỗ trợ, toàn tâm toàn ý học hát, quyết chí huấn luyện dàn nhạc ngày càng tốt hơn.
Bây giờ, trong Cung điện có bốn vị hầu gái, bọn họ có thể xử lý gọn gàng rất nhiều chuyện.
- Gọi cô ấy về ăn điểm tâm đi.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Ta đã về rồi.
Hầu gái còn chưa kịp đi gọi thì Mễ Nặc đã ôm ghita bước vào nhà ăn.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, ưu nhã nói:
- Chỉ còn ba ngày nữa là Tiểu Nặc có thể nghỉ ngơi rồi.
Ba ngày sau là khi thành Huyền Vũ rời đi.
- Nhưng vẫn không thể bỏ bê việc luyện hát, ta muốn học ca khúc mới.
Mễ Nặc nhìn về phía Mục Lương, trong đôi mắt màu xanh lam chứa đầy sự mong đợi.
- Đến lúc đó ta sẽ dạy cho ngươi.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Vâng.
Mễ Nặc hồn nhiên gật đầu.
- Oa, bữa sáng hôm nay thật là phong phú!
Nhóm người Ngải Lỵ Na, Ly Nguyệt đi vào nhà ăn, các cô vẫn còn mặc Khôi Giáp U Linh nhưng đã cởi mũ ra.
- Ài ài ài? Cuối cùng các ngươi không che mặt nữa rồi!
Đôi mắt màu vàng của Hi Bối Kỳ trừng lớn, đôi môi phấn hồng khẽ nhếch lộ ra hai cái răng nanh nhòn nhọn.
Đây là lần đầu tiên cô gái Ma Cà Rồng nhìn thấy toàn bộ dung mạo của nhóm Ly Nguyệt, nhất thời có chút không thích ứng.
Nguyệt Thấm Lan cũng ngạc nhiên không kém, tại sao bọn họ đột nhiên không mang khăn che mặt và mặt nạ?
Cô nhìn về phía Ly Nguyệt, không khỏi kinh ngạc với vẻ đẹp của đối phương, mặc dù khí chất trong trẻo và lạnh lùng vẫn không thay đổi.
- Ta có chút không quen.
Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc chớp đôi mắt màu đỏ.
- Ta cũng vậy.
Ngôn Băng vén vài lọn tóc màu tím ra sau lỗ tai, ánh mắt có chút né tránh.
- Ta cảm thấy như vậy rất tốt, các ngươi có thể thoải mái hơn khi ở Trung Ương.
Mục Lương mỉm cười nói.
Khi các cô gái ở khu Trung Ương hay lúc nghỉ ngơi thì sẽ cởi mũ giáp, còn lúc làm việc sẽ mặc áo giáp và đội mũ giáp như cũ.
- Ừ.
Ly Nguyệt hơi gật đầu.
- Tất cả ngồi đi.
Mục Lương lên tiếng ra hiệu.
- Vâng.
Các cô gái đáp, kéo ghế ngồi xuống.
Hầu gái đã dọn bát đũa xong xuôi, lúc này đang giúp mọi người múc cháo và canh.
- Phi Nhan, Bối Kỳ, trụ sở Không Quân sẽ dời sang Thiên Cức Quan, Thái Khả Khả cũng ở bên kia, sau này các ngươi đều sang bên đó huấn luyện.
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cô gái tóc đỏ.
- Được.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc gật đầu.
- Thái Khả Khả?
Hi Bối Kỳ chớp mắt, tò mò hỏi:
- Đó là đội viên mới của Không Quân à?
- Ừ, sau này, cô ấy sẽ đảm nhiệm chức Phó đội trưởng.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Không Quân tổng cộng có bốn người, trong đó một người là Đội trưởng, một người là Phó đội trưởng...
Nguyệt Phi Nhan nói với sắc mặt cổ quái.
- Khụ khụ, các ngươi có thể tìm thêm vài tên Ma Cà Rồng, thế nào?
Mục Lương ho khan hai tiếng hỏi.
Nguyệt Phi Nhan hồn nhiên nói:
- Rất tốt, chiều này ta sẽ đi nói chuyện với bọn họ.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ừ, nếu ai có điều kiện phù hợp thì tranh thủ thu nạp vào Không quân.
Anh suy nghĩ mình có nên chế tạo thêm một vài kiện linh khí phi hành hay không, chẳng hạn như Khôi Giáp Chu Tước.
Thật ra thứ mà Mục Lương muốn nhất là tọa kỵ biết bay, như thế Không Quân sẽ càng hoàn thiện hơn, có tọa kỵ phi hành thì thành viên Không Quân sẽ không cần phải bị hạn chế bởi việc nhất định phải biết bay.
- Ong thợ cấp 6 cũng có thể xem như tọa kỵ phi hành.
Mục Lương tự hỏi.
Ong thợ cấp 6 có kích thước khoảng bốn mét, chở người là hoàn toàn không có vấn đề.
Ong thợ cấp 6 có một trăm con, đồng nghĩa với việc Không Quân có thể mở rộng thêm một trăm người.
- Ừ, ta biết rồi.
Nguyệt Phi Nhan vừa cắn bắp vừa đáp, nghe không rõ lời của nàng.
- Mục Lương, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?
Hi Bối Kỳ tò mò hỏi.
- Đi thành Sơn.
Mục Lương trả lời.
Hi Bối Kỳ thanh thúy nói:
- Thế à, nếu vậy khi chúng ta trở về thì các ngươi còn đang ở trên đường tới đó.
Máy Bay sẽ khởi hành vào ngày mai.
- Lấy khoảng cách hiện tại, Tiểu Vũ phải bay hai ngày mới có thể đến thành Phi Điểu và thành Thánh Dương.
Nguyệt Phi Nhan đặt cùi bắp xuống bàn.
- Các ngươi tới thành Dạ Nguyệt một chuyến đi.
Mục Lương suy nghĩ rồi phân phó.
- Đi thành Dạ Nguyệt à...
Hi Bối Kỳ đang ăn chợt khựng lại.
- Ngươi lưu lại thành Huyền Vũ cũng được, ngày mai ta sẽ cùng đi với Phó đội trưởng mới.
Nguyệt Phi Nhan phân phó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận