Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2714: Có Mỹ Nhân Làm Bạn, Ta Không Cảm Thấy Vất Vả

Ngải Lỵ Na nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đáng chết, ngay cả trẻ sơ sinh mà bọn hắn cũng không buông tha.

Đôi mắt màu xanh của Ny Cát Sa loé lên sát ý, lạnh lùng nói:

- Không được, quá khinh người, đừng để ta bắt được bọn họ, bằng không thì ta sẽ chém chết đám người đó!

- Tiếp tục đi.

Mục Lương gõ ngón tay lên bàn.

Ngôn Băng tiếp tục nói:

- Viện nghiên cứu Trường Sinh không chỉ có một cái, nó phân bố ở trong mỗi vương quốc lớn, bọn họ cùng chia sẻ thành quả nghiên cứu.

Ngải Lỵ Na tức giận nói:

- Nếu bọn họ dám xây viện nghiên cứu Trường Sinh gì đó ở vương quốc Huyền Vũ thì ta tuyệt đối không đồng ý!

- Không tới phiên ngươi đâu, Mục Lương chắc chắn sẽ không đồng ý.

Ny Cát Sa trợn trắng mắt với cô gái tóc hồng.

- Đừng ngắt lời.

Ly Nguyệt nhắc nhở.

- Tốt.

Ny Cát Sa và Ngải Lỵ Na lập tức thành thật im lặng nghe Ngôn Băng báo cáo.

Ngôn Băng nói tiếp:

- Bất Hủ Chúng từng nghiên cứu về người thú, Tinh Linh, các loại ma thú và linh thú, cũng chế tạo ra một ít ma dược hữu dụng, nhưng so sánh với kỳ vọng của bọn họ thì còn thiếu sót rất nhiều.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói:

- Bất kể như thế nào đi nữa, nếu bọn hắn dám xúc phạm hiến pháp vương quốc Huyền Vũ thì nên tiếp thu nghiêm phạt.

- Đúng vậy.

Ngải Lỵ Na và Ny Cát Sa gật đầu nhận đồng.

Mục Lương bình tĩnh hỏi:

- Chuyện của Tuyết Diệp xử lý như thế nào rồi?

Ngải Lỵ Na mím môi một cái, nghiêm túc hồi báo:

- Tuyết Diệp đã cứu về rồi, thế nhưng người của Bất Hủ Chúng đã chạy trốn, chúng ta vẫn còn đang phát lệnh truy nã.

Ly Nguyệt nói bổ sung:

- Căn cứ theo lời miêu tả của Tuyết Diệp thì có ba tên bắt cóc cô, bọn hắn tên là Mã Cách Phu, Đức Lạt Cơ và Thiết Lôi Nhĩ, thân phận đều là Hầu Giả.

- Có tung tích của ba người bọn hắn chưa?

Mục Lương gật đầu hỏi.

Ly Nguyệt lắc đầu:

- Tạm thời không có, sau khi cả ba thoát đi Vệ Thành Số Chín thì đã bặt vô âm tín.

- Vậy tiếp theo nên an bài như thế nào?

Mục Lương bình thản hỏi.

- Đã đăng báo hình ảnh của bọn hắn, đồng thời phái người tiến hành tìm kiếm ở các trạm xe lửa, bãi đậu xe thú và bãi đậu phi thuyền, nơi ra vào xuất nhập Hải Quan, vân vân….

Ly Nguyệt nói.

Mục Lương nhắc nhở:

- Ừm, Trung tâm Huyền Vũ, Tam Tinh Lâu và những nơi có thể ngủ qua đêm đều phải điều tra.

- Ta sẽ an bài.

Ly Nguyệt gật đầu một cái.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Nhưng mà đừng lãng phí quá nhiều tinh lực vào chuyện này, cứ dựa theo an bài trước đó là đủ rồi, chúng ta còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.

- Vâng.

Đám người Ngải Lỵ Na đồng thanh đáp.

Mục Lương ngước mắt hỏi:

- Ừm, chuyện tiếp theo là gì?

- A, Mục Lương, chuyện Bất Hủ Chúng cứ cho qua như vậy sao?

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na chớp chớp.

Mục Lương nghiêm mặt nói:

- Các ngươi đều đã an bài xong cả rồi, không có gì đáng nói thêm nữa, ta tin tưởng năng lực của các ngươi.

Ngải Lỵ Na kích động nghiêm chào:

- Chúng ta sẽ không để cho bệ hạ thất vọng!

Trong lòng mấy người Ly Nguyệt và Ny Cát Sa cũng chấn động không thôi, âm thầm phát thề phải xử lý tốt việc này, không thể để Mục Lương phải phân tâm.

- Được rồi, nơi đây không có người khác.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười.

Vương quốc Huyền Vũ rất lớn nên cũng có rất nhiều chuyện cần giải quyết, hắn không cách nào để bụng từng chuyện một được, chỉ có thể dựa vào thuộc hạ đi xử lý.

Mục Lương hiểu rõ đám người Ly Nguyệt, cũng biết Bộ Đội Đặc Chủng U Linh do hắn bồi dưỡng tốt thế nào, không có lý do không tin tưởng bọn họ.

- Tốt.

Khuôn mặt của Ngải Lỵ Na đỏ lên.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Còn có chuyện gì khác sao?

Ly Nguyệt nói:

- Có, linh khí phát sóng đã sản xuất ra nhóm đầu tiên, bây giờ có thể phái người đưa đến các vương quốc và đại thành ở xa chưa?

Mục Lương gật đầu nói:

- Có thể, đưa đến những nơi xa trước, khi nào nhóm linh khí phát sóng tiếp theo ra lò thì lại đưa đến vương quốc và đại thành gần hơn.

Với hắn thì đây chính là chuyện quan trọng hơn so với việc bắt ba người Mã Cách Phu.

- Vâng.

Ly Nguyệt gật đầu đồng ý.

Mục Lương bình thản nói:

- Nếu như không có chuyện khác thì mọi người có thể giải tán.

Mấy người Ngải Lỵ Na liếc nhau, đúng là không còn chuyện gì khác, Lúc này, mọi người mới đứng dậy rời khỏi thư phòng, chỉ còn Ly Nguyệt ở lại.

Mục Lương nhìn cô gái tóc trắng, vươn bàn tay thon dài.

Lông mi nhỏ dài của Ly Nguyệt run lên, cô vươn tay đặt lên lòng bàn tay của Mục Lương, dịu dàng nói:

- Mục Lương, ta giúp ngươi sắp xếp văn kiện.

- Tốt.

Mục Lương lên tiếng.

Hắn mở ra văn kiện, bắt đầu phê duyệt.

Ly Nguyệt yên lặng đi cất những văn kiện đã được phân loại dựa theo thứ tự Vệ Thành số một đến số mười hai.

- Mới năm ngày trôi qua mà văn kiện đã chất đống nhiều như vậy rồi.

Mục Lương cảm thán một tiếng.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Ngươi vất vả rồi.

- Có mỹ nhân làm bạn, ta không cảm thấy vất vả.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, vươn tay nhẹ nhàng vuốt xuôi sóng mũi của cô gái tóc trắng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ, cô chợt nghĩ tới điều gì đó, vội vã nhắc nhở:

- Mục Lương, thời gian bắt đầu Hội Nghị Thánh Địa vẫn chưa được xác định.

Khi đưa linh khí phát sóng đến cho mỗi quốc vương và thành chủ thì cũng phải thông báo thời gian bắt đầu Hội Nghị Thánh Địa cho bọn họ biết.

Mục Lương suy nghĩ một chút, xác định nói:

- Vậy định ở mười lăm ngày sau đi.

- Sau mười lăm ngày à, ta hiểu rồi.

Ly Nguyệt ghi nhớ ở trong lòng, chuẩn bị phái người khi đi đưa linh khí phát sóng thì tiện thể truyền lại tin tức này.

- Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông Huyền Vũ du dương vang lên, lại một ngày mới trên vương quốc Huyền Vũ bắt đầu.

Trong vùng núi rừng bên ngoài Vệ Thành Số Tám, mấy người Mã Cách Phu ngồi xếp bằng dưới đất.

- Làm sao bây giờ?

Thiết Lôi Nhĩ gãi đầu, nhìn về Mã Cách Phu và Đức Lạt Cơ phía đối diện, cả hai đều lộ ra vẻ mặt âm trầm.

- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai hả?

Mã Cách Phu trừng mắt liếc xéo hắn một cái.

Thiết Lôi Nhĩ mím môi nhìn về phía Đức Lạt Cơ.

Đức Lạt Cơ híp mắt lại, lạnh lùng nói:

- Thế nào, nếu ta phải tự nghĩ ra biện pháp vậy thì cần các ngươi có ích lợi gì?

- ...

Thiết Lôi Nhĩ co giật khóe miệng, trong lòng buồn khổ không gì sánh được, ai bảo địa vị của hắn thấp nhất làm chi.

Mã Cách Phu trầm giọng nói:

- Bên ngoài khắp nơi đều là ảnh của chúng ta, nếu không ngụy trang thì căn bản không cách nào đi ra ngoài được đâu.

Mấy ngày trước bọn họ từng đi ra ngoài một lần, muốn thử đi vào Vệ Thành Số Tám nhưng khi đến cửa thành lại thấy có người cầm ảnh của bọn họ, lần lượt kiểm tra xe thú đi ngang qua, thế là đành phải trốn vào rừng lần nữa.

- Ừm, phải nghĩ biện pháp ngụy trang mới được.

Đức Lạt Cơ nghiêm mặt nói.

- Ngụy trang như thế nào?

Thiết Lôi Nhĩ chớp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận