Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 815: Chúng Ta Đã Sắp Tới Thành Phi Điều Rồi



- Không thấy đại nhân Nguyệt Thấm Lan rời đi, chắc đại nhân vẫn còn ở tầng tám.

Hộ vệ Trung Ương cung kính đáp.

- Được rồi, ta đã biết.

Đại An Ti quay người lại tiếp tục bước về phía trước đi.

Bản Cơ Thản cũng bước theo cô.

Dọc theo đường đi này, hắn vẫn luôn đánh giá khu Trung Ương với một vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cứ như vậy cho đến khi tới thang vận chuyển chờ lên tầng tám.

Đại An Ti sải bước đi tới thang vận chuyển, thì gặp phải Vệ Ấu Lan đang dọn dẹp trong quảng trường nhỏ.

Cô dừng lại hỏi thăm:

- Tiểu Lan, Nguyệt Thấm Lan đâu?

- Đại nhân Nguyệt Thấm Lan!

Vệ Ấu Lan quay sang một nơi khác hô một câu.

- Chuyện gì vậy?

Một âm thanh tao nhã truyền đến.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã bước ra khỏi Cung điện, lực chú ý của cô dừng lại trên người Đại An Ti và Bản Cơ Thản.

- Nguyệt Thấm Lan, hắn đến đây để chuộc người.

Đại An Ti nghiêng người, cô nhìn từ trên xuống dưới cả Bản Cơ Thản và Thú Một Sừng.

- Chuộc người sao?

Nguyệt Thấm Lan cất bước đi lên phía trước, con ngươi màu xanh nước biển của cô đang đánh giá Thú Một Sừng, vô cùng nghiêm túc hỏi:

- Dùng nó để chuộc người sao?

- Vâng, nó có thể giảm bớt bao nhiêu năm tù giam?

Mặt Bản Cơ Thản nghiêm túc hỏi.

- Chuyện này cần hỏi qua Thành chủ đại nhân rồi mới quyết định được.

Nguyệt Thấm Lan vươn tay, chậm rãi đặt lên cổ của Thú Một Sừng. Nó không có phản kháng, mà chỉ ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

- Chuyện đó, các hạ làm ơn đi hỏi giùm cho ta có được không?

Bản Cơ Thản cố gắng làm cho giọng nói của hắn trở nên bình thản. Nguyệt Thấm Lan buông tay ra, cô bất đắc dĩ nói:

- Đại nhân đang rất bận rộn, mấy ngày nay chắc sẽ không có thời gian.

Mặt của Bản Cơ Thản đen hỏi:

- Vậy thành chủ các hạ khi nào thì có thể hoàn thành công việc?

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, cô nghiêm túc nói:

- Không xác định được cụ thể. Nếu ngươi không vội, vậy cả hai có thể ở trong thành đợi một vài ngày. Chờ khi đại nhân Mục Lương hoàn tất công việc, tự nhiên ngài sẽ có thời gian tới gặp ngươi.

- Chúng ta ở lại nơi này sao?

Bản Cơ Thản cau mày lại.

- Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý, cho dù ngươi muốn ở trong ngục giam, ta cũng có thể sắp xếp cho ngươi vào đó.

Nguyệt Thấm Lan lạnh nhạt gật đầu.

Cô đang suy nghĩ, Mục Lương nhất định cảm thấy hứng thú với con Thú Một Sừng này, cho nên bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải lưu nó lại.

- Thôi, ta vẫn nên ở lại nơi này thì hơn...

Bản Cơ Thản nhớ tới hoàn cảnh trong ngục giam, khuôn mặt hắn không nhịn nổi mà hiện lên vẻ vô cùng kinh hãi. Ở nơi đó thật sự còn tệ hơn cả cái chết.

Hắn lại một lần nữa thỉnh cầu nói:

- Các hạ, ta muốn gặp mặt đại nhân Cam Na một chút, cho dù liếc mắt nhìn một cái cũng được.

- Có thể, nhưng ngươi phải để nó ở lại đây.

Nguyệt Thấm Lan đưa một ngón tay chỉ vào con Thú Một Sừng.

- Vì sao vậy?

Bản Cơ Thản nhíu mày nói.

- Để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Nguyệt Thấm Lan đưa hai tay ôm ấp trước người, lạnh nhạt nói:

- Nếu ta dẫn theo ngươi đi ngục giam, mà ngươi có biện pháp trực tiếp cứu phạm nhân đi, tạo thành tổn thất lớn với thành chúng ta, thì ai sẽ tới bồi thường đây?

Da mặt Bản Cơ Thản khẽ giật giật, người phụ nữ này đúng là già mồm, không thèm nói lý đây. Làm sao hắn có thể cứu người ngay trước mũi con rắn lớn đó chứ......

- Được rồi, ta có thể để nó ở lại.

Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cắn răng đáp ứng yêu cầu của cô.

- An Ti, đem con thú này ra phía sau hoa viên đi.

Nguyệt Thấm Lan ngữ khí tao nhã dặn dò nói.

- Vâng.

Đại An Ti trả lời một câu.

Hiện tại, Bản Cơ Thản đã không còn giá trị gì nữa rồi, chúng ta chỉ cần lưu lại con Thú Một Sừng này là đủ.

- Đi theo ta.

Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn người đàn ông cao gầy trước mặt.

Bản Cơ Thản nhìn thấy Thú Một Sừng bị mang đi, hắn chần chờ một lúc cuối cùng vẫn đi theo người phụ nữ tao nhã rời đi. Sau hoa viên, Thú Một Sừng bị buộc dưới tàng cây của Trà Thụ Tinh Thần.

- Tạm thời ngươi cứ ở đây một vài ngày trước nhé. Tối nay, sẽ có người đưa thực vật đến cho ngươi.

Đại An Ti vỗ tay, cô hài lòng gật đầu nhìn sợi dây thừng đã được buộc chặt.

Grừ… grừ…

Thú Một Sừng kêu hai tiếng, nó dùng răng nanh cắn dây thừng được làm bằng da thú, muốn thoát khỏi trói buộc.

- Ngoan nào. Đừng lộn xộn.

Đại An Ti hơi khó chịu, nhăn mặt một cái.

Gừm…gừm

Thú Một Sừng tiếp tục cắn dây thừng, hai tròng mắt của nó bắt đầu phiếm hồng.

- Ngươi bị làm sao vậy?

Đại An Ti cảnh giác đứng lên, lần đầu tiên cô nhìn thấy loại tình huống này. Thú Một Sừng vẫn ra sức giãy dụa, hai mắt nó càng ngày càng hồng.

- Đây là ngươi đang tức giận phải không?

Đại An Ti không chắc chắn lắm, cô đi từng bước một về phía trước, đưa tay ra đè lại cổ Thú Một Sừng, muốn mạnh mẽ làm cho nó an tĩnh lại.

Rầm đột nhiên, trên đỉnh đầu cô có một cành cây duỗi xuống phía dưới, kéo dài tới tận trước mặt Thú Một Sừng.

Cành cây đó chạm đến trên người con Thú Một Sừng, chợt tinh quang lóe lên, hơi thở sinh mệnh nồng đậm từ cành cây lan toả ra vây quanh con Thú Một Sừng.

- Ai ai, đây là có chuyện gì vậy?

Đại An Ti kinh hô một tiếng, cô vô cùng nghi hoặc đứng dậy rời đi.

Thú Một Sừng đã an tĩnh lại, cả người nó đang bị ánh sáng màu lục bao vây, sinh mệnh nguyên tố từ cành cây tản ra đang được nó thong thả hấp thu.

Qua một hồi lâu, ánh sáng màu lục biến mất không thấy, hình thể Thú Một Sừng lại lớn thêm gấp đôi. Khi nó đứng lên đã đạt tới chiều cao hai mét, một sừng trên trán cũng trở nên dài ra thêm.

- Như vậy, vừa rồi là nó muốn tiến hoá sao?

Đại An Ti khẽ nhếch môi, giờ thì cô đã đoán được nguyên do.

Gừm…gừm…

Thú Một Sừng lắc cổ, dây thừng đang buộc ở cổ nó đã bị đứt ra.

Nó im lặng nằm tại chỗ, không có chạy loạn khắp nơi, sau đó nó dựa vào Trà Thụ Tinh Thần, chậm rãi nằm úp sấp xuống đất bắt đầu nghỉ ngơi.

- Thật sự thần kỳ.

Đại An Ti hơi chặc lưỡi cảm thấy kỳ lạ quá. Chờ đến khi Mục Lương trở về, cô sẽ đem tình huống này nói cho anh biết.

Buổi chiều ngày hôm sau.

Phía trên trời cao, Ưng Lửa chỉ cần lượn cánh một cái, là sẽ bay về phía trước cả một cây số.

- Tiểu Vũ, xuống thấp xuống phía dưới một chút đi.

Mục Lương từ trên sofa đứng lên, anh ra mệnh lệnh cho Ưng Lửa.

- Du du!

Ưng Lửa kêu to một tiếng, nó chao cánh, bắt đầu hạ độ cao xuống.

Ưng Lửa bay thấp xuống, khoang thuyền làm bằng ngọc lưu ly cũng chao đảo theo, mất đi cân bằng vốn có, làm cho mấy người Hi Bối Kỳ đang nghỉ ngơi bỗng bừng tỉnh.

- Chúng ta đã tới nơi rồi sao?

Nguyệt Phi Nhan xoa con ngươi màu đỏ của mình rồi đứng lên, động tác thuần thục cầm lấy Khôi Giáp Chu Tước Mặc lên người mình.

- Đúng vậy, chúng ta sắp tới Thành Phi Điểu rồi!

Mục Lương đi vào khoang thuyền làm bằng pha lê, tầm mắt của anh xuyên qua cửa kính trong suốt làm bằng lưu ly nhìn ra phía bên ngoài.

Vù vù vù

Ưng Lửa xuyên qua tầng mây màu xám, tầm nhìn vẫn như trước là mông lung, với cát vàng tung bay đầy trời. Gió lớn thổi sắc lẹm cứa vào phía trên khoang thuyền làm bằng lưu ly, phát ra những tiếng vang sàn sạt.

- Vẫn là cát vàng bay đầy trời.

Mục Lương cảm thán một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận